Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Nếu bộ váy này thực sự là Đóa Hoa Hy Vọng, Lâm Dương tuyệt đối không đời nào có thể mua được.
Đừng nói đến Lâm Dương, rất ít người ở đây có khả năng bỏ ra số tiền này.
Ở Giang Thành, ngoại trừ bác sĩ Lâm thiên tài thì không ai có thực lực này.
Lâm Huy bật cười thành tiếng.
“Cậu Lâm không thể có được loại quần áo này, nên nhất định phải là quà của chủ †ịch Lâm!”
Sắc mặt Tô Nhan lập tức tái đi một chút khi lời nói chui lọt vào tai cô.
Lâm Dương cũng cau mày nhìn Lâm Huy: “Lời này của giám đốc Lâm là có ý gì?”
“Ý gì? Cậu Lâm, tôi muốn hỏi cậu, cậu ăn cắp quần áo của chủ tịch Lâm khi nào vậy?”
Lâm Huy nheo mắt.
Từ “ăn cắp” ngay lập tức gán cho Lâm Dương cái mác đạo đức giả, gian trá, đê tiện và vô liêm sỉ.
Trong đây có ai mà không ăn mặc lộng lẫy, cả người xa hoa, có ai mà không phải người thành công? Có ai mà không phải là người trong giới thượng lưu?
Trong mắt của bọn họ, cái loại trộm cắp này chẳng khác gì con chuột cả.
“Anh Phan, tuy rằng Lâm Huy tôi không phải người Giang Thành, nhưng tôi vẫn biết một chút về tiếng tăm của anh, về thái độ làm người, nghề nghiệp và một số thành tựu của anh, tôi đều biết rất rõ.
Tôi muốn hỏi thăm anh một chút, bộ đồ Đóa Hoa Hy Vọng anh đang mặc trên người… ở đâu ra vậy?”
Lâm Huy nhấp một ngụm rượu vang đỏ và cười híp mắt nói.
Lâm Dương lặng thinh.
Sắc mặt của Tô Nhan trở nên khó coi, muốn mở miệng nói là Lâm Dương đưa cho cô, nhưng lời nói đã lên đến cổ họng lại không cách nào thốt ra được.
Cô biết rằng nếu cô thực sự nói chuyện này ra, e rằng cô càng khó giải thích hơn.
Lâm Dương là ai?
Chỉ là một thằng ở rể chơi bời lêu lổng, không có công việc ổn định, trên người không có lấy một cắc thì làm sao có được Đóa Hoa Hy Vọng?
Muốn mua cũng không thể mua được!
Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là ăn trộm!
Tô Nhan không tin Lâm Dương sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nhưng nếu không phải thế, vậy thì Lâm Dương lấy nó ở đâu?
Nếu những người này thành công vu oan cho Lâm Dương trộm quần áo, với giá trị của bộ quần áo này thì số tiền liên quan đủ để Lâm Dương dùng cả nửa đời còn lại để trả.
Khách khứa tại hiện trường đều kinh ngạc, thầm than tên Lâm Huy này tâm cơ thật thâm trầm!
Một câu chất vấn đơn giản như vậy thực ra đã đẩy Lâm Dương vào ngõ cụt.
“Lão già Lâm Huy này! Nếu như được ông ta đuổi được Lâm Dương ra khỏi Tô Nhan, e là bác sĩ Lâm sẽ rất cảm kích ông ta “Thật là cáo già! Nghe nói gần đây tên mập chết tiệt này định xây dựng một hòn đảo nghỉ mát, cần rất nhiều vốn.
Ông ta định †ìm Dương Hoa đầu tư, chuyện lần này nếu để ông ta thành công, chắc chắn sẽ bám víu được cây đại thụ Dương Hoa, e là đời đồ cáo già này sắp lên hương rồi!”
“Thế mà để ông ta nhanh chân đến trước, thật không cam tâm!”
“Đúng…
Những người khách thì thầm rỉ tai nhau, mặt đầy vẻ khó chịu.
Ánh mắt của mọi người vẫn đang khóa chặt vào Lâm Dương, chờ đợi câu trả lời của anh.
Đỗ Chí Cường cũng nhìn chằm chằm vào anh.
“Anh Phan, anh có thể trả lời câu hỏi của tôi không?” Lâm Huy mỉm cười hỏi.
Nhưng Lâm Dương vẫn không hề hé môi.
“Được thôi”
Lâm Huy lắc lắc đầu, nói với người bên cạnh: “Gọi cảnh sát”
“Vâng, giám đốc Lâm”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...