Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Nghe xong, cô khách mời hai mắt tối sầm lại, ngất xỉu tại chỗ.
“Vâng… đúng vậy…”
Ngọc Phương chịu đựng nỗi thống khổ và sự hối hận trong lòng, gật đầu một cách nặng nề.
Song Hoa Hy Vọng có thể được gọi là một kiệt tác truyền đời!
Vậy mà nó đã hoàn toàn bị phá hỏng bởi cô gái này!
Ngọc Phương đột ngột quay người, trừng mắt với cô khách mời kia một cách hung dữ.
Cô ấy tin rằng kể từ hôm nay, người phụ nữ này sẽ bị gạt sang một bên và bị nguyền rủa, phỉ nhổ bởi những người yêu thời trang trên toàn thế giới…
Chân của Đỗ Chí Cường mềm nhữn và anh ấy ngồi phịch xuống ghế.
“Hết rồi… Đều đã xong rồi…”
Đỗ Chí Cường thì thào…
“Chúng ta mặc trang phục lộng lẫy đi dự tiệc cũng có thể coi như là cho người tổ chức tiệc thể diện.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ lại gặp phải chuyện như vậy, hơn nữa mọi người trong buổi tiệc lúc nấy cũng không có lời kiến giải nào.


Thật sự là khiến cho người ta thất vọng.

Đã như vậy, bữa tiệc sẽ lại tiếp tục cũng là vô nghĩa.

Tạm biệt mọi người”
Lâm Dương nhẹ nói, sau đó xoay người nắm lấy tay Tô Nhan kéo ra ngoài.
Tô Nhan vẫn còn trong tình trạng đờ đẫn, không thể hồi phục.
“Anh Lâm, cô Vân.

Xin đợi một chút!”
Ngọc Phương vội vàng đuổi theo.
Nhưng Lâm Dương đã quyết định rời đi.
Anh không có hứng thú với việc tham gia những bữa tiệc kiểu này.
Sắc mặt của Lâm Huy thật khó coi.
Bữa tiệc này được tổ chức cho Tô Nhan, nếu Tô Nhan rời đi, vậy không phải ông ta đã mất công toi sao?

Lâm Huy nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh.
Người này ngay lập tức đuổi kịp anh.
“Cô Vân, đừng vội vàng rời đi như vậy!
Bữa tiệc vừa mới bắt đầu, tuy rằng có chút không thoải mái nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.

Giám đốc Lâm cũng đã chuẩn bị bất ngờ cho mọi người, hãy ở lại chơi vui vẻ đi.” Gã đàn ông mặc âu phục dừng trước mặt để ngăn cản Lâm Dương, nở nụ cười.
“Sao? Các người đây là đang muốn cưỡng ép khách ở lại?” Lâm Dương nhướng mày.
Gã đàn ông có chút bực tức.

Vốn muốn khiển trách Lâm Dương, nhưng nhìn bộ đồ anh đang mặc trên người, lại do dự.
“Cậu Lâm, cô Vân, hai người muốn rời khỏi đây cũng được, nhưng hai người có thể giải thích xem Đóa Hoa Hy Vọng là từ đâu ra không?”
Lâm Huy bước tới với ly rượu của mình trong tay và hỏi.
“Đúng… là anh Lâm Dương đưa…” Tô Nhan vừa hoàn hồn lập tức mở miệng, nhưng nói được một nửa, cô liền cảm thấy không đúng.
Lâm Dương có đủ tiền mua quần áo tốt như vậy không?
Làm sao có thể…
Tô Nhan tràn đầy hoang mang cùng bối rối, lúc này rất muốn hỏi Lâm Dương, nhưng do ngại đông người nên không tiện mở miệng.
Lâm Huy quơ quơ ly rượu của mình đứng ở trước mặt Lâm Dương và Tô Nhan, ông ta cười nói: “Cô Vân, bộ váy này…là chủ tịch Lâm tặng cho cô mặc sao?”
“Tôi… Tôi không biết…”
Tô Nhan ngập ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui