Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Anh sẽ ra mặt giúp tôi sao?” Lương Huyền Du khit mũi, khinh bỉ nhìn Lâm Dương.
“Nói như vậy, Lương Huyền Du, thật sự không phải tự em đụng phải sao? Nói cho chị biết, rốt cuộc là ai làm?” Lương Huyền Mi nghiến răng nghiến lợi.
Lương Huyền Du há miệng thở dài: “Chị à, thật ra cũng không có gì to tát.

Hôm nay lúc em đi học về có chút xui xẻo.

Em đụng phải mấy người Hán Băng Sương ở cửa.”
“Hán Băng Sương?”
Lương Huyền Mi cau mày: “Chị nhớ em nói người này học cùng trường em đúng không?
Hình như là người của cậu chủ Vân đúng không?”
“Con khốn nạn đó chỉ là yêu đơn phương, cậu chủ Vân không thích cô ta chút nào.”
Lương Huyền Du hậm hực.
“Vậy tại sao em lại chọc đến cô ta?”
“Không phải vì con khốn này ghen sao?
Cả ngày cậu chủ Vân cả cứ quấn lấy em, Hán Băng Sương nhìn em không vừa mắt, tan học đã kéo vài người đến chặn đường em.

Em chạy bằng cửa sau nhưng bọn họ vẫn đuổi theo.


Hán Băng Sương nói lần này là cảnh cáo, nếu còn có lần sau, cô ta sẽ… cô ta sẽ…”
“Cô ta sẽ thế nào?” Lương Huyền Mi hỏi.
“Cô ta nói, cô ta sẽ dùng tàn thuốc đốt vài lỗ trên mặt em.” Giọng của Lương Huyền Du có chút run rẩy, cô ấy cúi đầu xuống.
Cô ấy vừa nói xong, sắc mặt Lương Huyền Mi càng âm trầm.
Vẻ mặt Lâm Dương cũng không được tự nhiên.
Loại thương tích này có thể để lại sẹo.
Đối với một cô gái, điều này vô cùng tổn thương.
“Đám người coi trời bằng vung này.

Đúng là coi trời bằng vung mà”
Mặt Lương Huyền Mi đỏ bừng, trong mắt đầy tức giận, vội vàng nói: “Lương Huyền Du, em đã báo cảnh sát chưa?”
Lương Huyền Du nhẹ lắc đầu, nói nhỏ: “Những người đó không sợ gì cả.

Loại chuyện này chỉ cần trả chút tiền thuốc men là được.

Nhà Hán Băng Sương rất giàu, cô ta không quan tâm đâu.”
“Lẽ nào nhà họ Lương chúng ta dễ bắt nạt sao? Lương Huyền Du, đừng sợ, chị sẽ nói ngay cho ba biết để gia tộc ra tay.

Đây quả thật là khinh người quá đáng.


Không cho bọn họ biết nhà họ Lương chúng ta lợi hại thì chẳng lẽ bọn họ có thể coi nhà chúng ta là quả hồng mềm mà bóp sao? “Lương Huyền Mi tức giận đùng đùng.
“Chị à, quên đi, chị đừng làm vậy.

Hán Băng Sương có lai lịch, hơn nữa nhà họ Vân cũng biết chuyện này.

Người nhà họ Vân hy vọng Hán Băng Sương thành đôi với cậu chủ Vân, cho nên nếu thật sự làm to chuyện thì nhà họ Vân sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Lương Huyền Du lắc đầu.
“Đúng đấy Huyền Mi, chuyện này còn không đáng để nhà họ Lương ra tay.

Hơn nữa, sau khi vấn đề của Hiệp hội võ thuật được giải quyết, nhà họ Lương cũng đang ở đầu sóng ngọn gió.

Nếu em khiêu khích gia tộc khác vào lúc này, sẽ vô cùng bất lợi với nhà họ Lương .” Lâm Dương nói.
“Anh, ý của anh là?” Lương Huyền Mi nhìn anh.
“Chiều nay anh sẽ đi cùng Huyền Du đến trường, rồi tìm Hán Băng Sương giải quyết vấn đề này.”
“Được rồi.

Anh, lần này làm phiền anh rồi.” Lương Huyền Mi gật đầu thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Lâm Dương ra tay, cô ta đương nhiên sẽ yên tâm.
“Anh đến trường với tôi á?”
Lương Huyền Du trừng mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Dương, quay ngoắt hừ mũi, chế nhạo: “Hay là thôi đi, tôi sợ anh vào trường sẽ bị đánh chết.”
“E rằng sẽ không.”
Lâm Dương lắc đầu: “Người có thể giết anh có lẽ còn chưa ra đời.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui