Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Lương Huyền Du trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên bật khóc.
“Huyền Du, em sao vậy? Sao em lại khóc?” Lương Huyền Mi vội vàng hỏi.
“Chị, em lớn như vậy mà chị chưa từng nói dối em bao giờ.
Nhưng hôm nay chị không chỉ nói dối em mà còn nói dối trắng trợn như vậy.
Chị cảm thấy em có thể không khóc được sao?” Bộ dạng Lương Huyền Du như đau lòng muốn chết, cô ấy đưa tay lau nước mắt.
Lương Huyền Mi cười khổ.
Lâm Dương cũng không nhịn được cười.
“Được rồi, được rồi.
Huyền Du, chị nói đùa em đó, đừng khóc, đừng khóc.” Lương Huyền Mi vội vàng dỗ dành.
Lúc này Lương Huyền Du mới khá hơn.
“Chị đừng nói chuyện đó nữa, chị mau ăn cơm đi.
Mẹ đã hầm canh chim bồ câu cho chị, chị mau uống đi.” Lương Huyền Du lau nước mắt nơi khóe mắt, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy vội vàng mở hộp cơm bên cạnh.
Mùi thức ăn bay vào mũi.
“Này, nếu anh muốn ăn thì tự ra ngoài mua cơm hộp đi, nhà tôi không nấu cơm cho anh” Lương Huyền Du tức giận nhìn Lâm Dương, hừ mũi.
“Anh không đói.” Lâm Dương cười nói.
“Đói chết anh đi.” Lương Huyền Du khinh thường nói, sau đó cầm lấy thìa đút canh cho Lương Huyền Mi.
Nhưng khi cô ấy vừa mới múc một thìa canh đưa lên, Lương Huyền Mi dường như đã nhìn thấy gì đó, lập tức hỏi: “Lương Huyền Du, cổ tay của em bị sao vậy?”
Giọng nói vừa phát ra, bàn tay nhỏ bé của Lương Huyền Du như bị điện giật, cô bé rụt tay lại, tay kia vô thức kéo ống tay áo, như muốn che giấu điều gì đó.
Nhưng càng như vậy, Lương Huyền Mi càng cảm thấy không đúng.
“Lương Huyền Du, đưa tay phải qua đây.”
Lương Huyền Mi nghiêm nghị quát lên.
“Chị, có chuyện gì vậy ? Chị mau ăn đi.”
Lương Huyền Du gượng cười.
“Nhanh lên, đưa tay qua đây.” Lương Huyền Mi uy nghiêm quát, trên mặt lộ vẻ không cho chối cãi.
Cả người Lương Huyền Du run lên, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lương Huyền Mi, cô ấy chỉ có thể cúi đầu, cẩn thận duỗi tay ra.
Chân tay Lương Huyền Mi vẫn chưa hồi phục, nhưng có thể nhẹ nhàng nhấc lên.
Cô ta khó khăn vén ống tay áo phải của Lương Huyền Du lên.
Nhưng tay áo vén lên đã thấy vài tàn thuốc chói mắt.
Hơi thở Lương Huyền Mi run lên.
Lâm Dương cũng sững sờ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lương Huyền Mi vội hỏi.
“Chị à, không có gì đâu.
Chỉ là… chỉ là không cẩn thận chạm vào thôi.” Lương Huyền Du vội vàng kéo tay áo xuống nói nhỏ.
“Không cẩn thận chạm vào? Làm sao lại có thể không cẩn thận chạm vào bốn tàn thuốc trên một cánh tay?” Lương Huyền Mi tức giận hét lên.
Vì quá xúc động, cô ta không ngừng ho.
“Chị, chị không sao chứ? Chị đừng kích động, đừng kích động.” Lương Huyền Du vội vàng nói.
Lâm Dương cũng bước lên phía trước, vươn tay ấn vào phía sau Lương Huyền Mi.
Lương Huyền Mi mới khá hơn một chút.
“Cảm ơn anh” Lương Huyền Mi hơi nghiêng đầu.
“Không có gì.”
Lâm Dương nói, sau đó nhìn về phía Lương Huyền Du: “Ai làm?”
“Mắc mớ gì đến anh? Có vấn đề gì sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...