Lại xuống gần mười mét nữa, Lâm Dương hơi khó duy trì.
“Tôi phải nghỉ một lát đã.
” Lâm Dương thở gấp nói.
“Cậu Lâm, cậu làm như vậy quá vất vả, hay là cứ theo lời tôi, chúng ta trở về, tôi đi tạ lỗi với Lưu Quyền.
” Kinh Mẫn có chút không đành lòng, không khỏi mở miệng nói.
“Không cần.
” Lâm Dương quát khẽ, đó là ý muốn tiếp tục đào đá.
“Bác sĩ Lâm, phía dưới bên phải mấy mét hình như có một động núi đá, hay chúng ta qua đó trốn một lúc đ?.
” Lúc này, Lệ Vô Cực như nhìn thấy gì đó, vội vàng nói.
Lâm Dương nhìn theo hướng được chỉ, hai mắt lập tức sáng lên.
“Được! Chúng ta qua đó!”
Ba người lập tức nhích về hướng động núi đá kia.
Dựa theo tình tiết của các bộ phim kiếm hiệp, các động núi đá cạnh vách núi của tông môn đều sẽ cất giữ bí tịch võ công tuyệt thế.
Nhưng đây không phải kiếm hiệp, động núi đá kia tất nhiên không thể có bí tịch võ công tuyệt thế, chẳng qua chỉ là một cái hang sâu không quá vài ba mét.
Lâm Dương chui vào động, nằm vật xuống đất, thở phì phò từng hơi.
Lệ Vô Cực đỡ Kinh Mẫn đi vào, liếc tới đôi tay Lâm Dương, mới thấy mười ngón tay của anh giờ đây đã máu thịt lẫn lộn.
Rốt cuộc ý chí phải lớn đến đâu mới có thể kiên trì đến bây giờ…
“Bác sĩ Lâm, thật sự xin lỗi, là chúng tôi làm liên lụy đến anh.
” Lệ Vô Cực mặt đầy áy náy nói.
“Không liên quan tới anh, chẳng lẽ không có anh thì Kỳ Lân Môn sẽ buông tha cho tôi sao?” Lâm Dương lắc đầu cười bình tĩnh.
“Bác sĩ Lâm, anh nghỉ ngơi trước đi.
Chờ muộn một chút, những người đó cạn kiệt sức lực, đội ngũ rời rạc, chúng ta hãy đi xuống.
Vừa nãy tôi nhìn xuống chân núi thấy cách chúng ta hai mươi mét có một cây đại thụ, chúng ta có thể nhảy lên cây đó sau đó đáp xuống chân núi.
” Lệ Vô Cực nói.
“Không thể nghỉ ngơi lâu như vậy, tôi lo nếu người Kỳ Lân Môn đi lên khe Phi Ưng, nhìn thấy dấu vết tôi đào đá sẽ phát hiện, sau đó phái người đến chân núi điều tra, lúc ấy chúng ta thật sự có thể không còn đường đi nữa.
”
Lệ Vô Cực hơi biến sắc, đang định nói cái gì.
Lúc này…
Phụt!
Kinh Mẫn bên cạnh đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, sau đó ngã thẳng xuống đất.
“Sư phụ!”
Lệ Vô Cực lập tức tiến lên.
“Sư phụ, người không sao chứ? Người đừng làm con sợ, sư phụ ơi!” Lệ Vô Cực không ngừng gọi.
“Anh đừng chạm vào ông ấy!”
Lâm Dương hét lớn.
Lệ Vô Cực muốn đụng vào Kinh Mẫn lập tức run lên.
Lâm Dương dịch sát lại, liếc Kinh Mẫn vài lần, sắc mặt lập tức khó coi đến tột cùng.
Anh móc một lọ cồn y tế trong túi ra, thoa lên người, cũng ném phần còn thừa cho Lệ Vô Cực, khế quát: “Mau, lập tức tiêu độc!”
“Bác sĩ Lâm, sư phụ tôi, ông ấy… trúng độc sao?”
“Rất có khả năng! Lúc trước nghe người Kỳ Lân Môn nói, mấy ngày nay ông ấy vẫn luôn ăn chuột bọ chết để sống, do vậy rất có khả năng ông ấy đã bị nhiễm vi khuẩn, thậm chí là virus”
Lâm Dương nói, tiện đà cởi áo khoác, xé tay áo bịt lên mặt, lại gần một chút, châm một cây châm lên người Kinh Mẫn.
Sau đó nhìn chằm chằm châm bạc một lát.
“Quả nhiên!”
Lâm Dương lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...