Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Khi đến được địa lao, cửa địa lao vẫn đóng chặt, mấy tên đệ tử vẫn đứng ngay trước cửa không hề nhúc nhích.
“Phó chưởng môn, xem ra địa lao vẫn chưa xảy ra chuyện gì rồi.
” Đệ tử bên cạnh cười nói.
Lưu Quyền gật đầu, quét mắt nhìn mấy đệ tử canh giữ địa lao mấy lần liền, vốn dĩ ông ta đã muốn rời đi song lại cảm giác có gì đó không đúng lắm.
“Đợi chút đãt”
Lưu Quyền khẽ nói.
“Phó chưởng môn, sao vậy?” Những người bên cạnh hỏi.
“Đi, qua hỏi thăm bọn họ trước đã!” Lưu Quyền trầm giọng nói.
Các đệ tử dù không hiểu nhưng vẫn làm theo.
“Triệu sư đệ, Vương sư đệ, phó chưởng môn hỏi các đệ ở đây có gì khác thường không?” Một đệ tử bước đến mở miệng hỏi.
Nhưng lời đã nói ra rồi mà bốn người kia vân không có phản ứng, đứng yên tại chỗ như những pho tượng, có vẻ như không nghe thấy được câu hỏi của người kia.
Chuyện này khiến tên đệ tử kia bối rối.
Lưu Quyền cũng phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng chạy qua.
“Triệu sư đệ? Vương sư đệ? Các đệ làm sao thế? Huynh đang nói chuyện với các đệ đấy! Không nghe được sao?” Đệ tử kia bất mãn, hỏi thêm lần nữa.
Nhưng đối phương vẫn không lên tiếng đáp lại.
“Mấy tên khốn khiếp các người! Lại dám coi thường cả sư huynh của các người sao?
Lý nào lại như vậy!” Đệ tử kia rất tức giận, trực tiếp lao tay dùng tay đẩy họ một cái.
Trong nháy mắt, người nọ đã ngã rạp ra đất.
Ầm!
Tiếng động trâm đục vang lên.
“Cái gì?”
Đệ tử kia đứng tại chỗ, sợ đến choáng váng.
“Chuyện… chuyện gì xảy ra thế này?”
“Phó chưởng môn, bọn họ…”
Những người chạy tới từ bên này cũng hoang mang.
“Phó chưởng môn, con… con chưa làm gì hết! Chuyện này không liên quan đến con đâu phó chưởng môn…” Đệ tử kia run rẩy nói.
Nhưng Lưu Quyền không hề đáp lại mà chỉ bước đến kiểm tra một lượt khắp người các đệ tử đang bất động như pho tượng.
Sau đó ông ta trông thấy cây ngân châm gắn trên người bọn họ.
“Đây là?” Những người bên cạnh kêu lên.
“Xem ra bác sĩ Lâm thực sự tới đây rồi!
Nhanh, lập tức dẫn người vào trong kiểm tra!”
Lưu Quyền quát lên.
“Vâng, phó chưởng môn!”
Đám người nối đuôi nhau tiến bước vào địa lao.
Nhưng một lát sau đã có kẻ chạy ra.
“Phó chưởng môn! Bác sĩ Lâm dẫn Kinh Mẫn chạy rồi!” Có tiếng hô hoán truyền ra.
Mọi người đều hoảng hốt.
Không ai ngờ rằng bác sĩ Lâm thực sự đến để cướp ngục…
“Khốn nạn!”
Lưu Quyền tức giận đến đỏ cả mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...