Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Lâm Dương không đáp chỉ nhanh chóng chóng chạy vào trong.
“Người anh em?”
Giọng nói kia đã để lộ sự nghỉ ngờ, người đó cẩn thận gọi thêm một tiếng.
Nhưng người đi vào dường như không hề có ý định đáp lại, tiếng bước chân truyền đến †ừ ngày một thêm gấp gáp.
Người kia lập tức cảm thấy bất an, lập tức quát to: ‘Mày là ai? Người đâu, người đâu, có kẻ xông vào địa lao rồi!”
Tiếng hét vừa vang lên, toàn bộ tù binh đều nổi dậy.
Mấy tên đệ tử canh giữ nơi này lập tức cầm vũ khí bên cạnh lên, chạy về phía Lâm Dương.
Nhưng trong tù vốn tối tăm, bọn họ còn chưa kịp bao vây Lâm Dương thì đã nghe thấy những âm thanh kì dị vang lên trong bóng tối.
Vút vút vút vút…
Tiếng vừa vang lên, mấy cây ngân châm cũng cùng lúc bay qua khiến những người đang xông đến chỗ Lâm Dương đều bị bất động.
Bọn họ vốn không phải là đối thủ của Lâm Dương!
“Mày là ai?”
“Mày thật to gan, dám tự ý xông vào địa lao của Kỳ Lân Môn bọn tao sao?”
“Mày có biết mày đang làm gì không?”
Những tù nhân đang bị nhốt lại trong địa lao của Kỳ Lân Môn chứng kiến cảnh này đều năm lấy song sắt nhao nhao cả lên.
Mặc dù bị nhốt vào đây song cũng chỉ xem như trừng phạt, bản thân họ vẫn là người của Kỳ Lân Môn, đương nhiên sẽ thay Kỳ Lân Môn lên tiếng.
“Ai là Kinh Mẫn?”
Lâm Dương bước dài theo dãy hành lang, vừa hỏi vừa quan sát tù nhân hai bên.
“Là tôi, cậu có chuyện gì không?”
Một giọng nói khàn khàn yếu ớt truyền đến từ phía cuối địa lao.
Lâm Dương nhếch môi cười, lập tức bước nhanh qua đó.
Cùng lúc đó, bên ngoài Kỳ Lân Môn.
“Sư huynh, ở đây không có!”
“Sư huynh, bên này cũng không tìm thấy!”
“Sư huynh đã tìm khắp nơi rồi mà vẫn không tìm được bác sĩ Lâm!”
Người của Kỳ Lân Môn giơ cao ngọn đuốc, cùng nhau lục soát khắp núi Thiên Côn, song dù có tìm thế nào cũng không thấy tung tích của bác sĩ Lâm.
“Đáng ghét!”
Lưu Vô Hằng tức giận hung hăng đấm thẳng vào cây đại thụ bên cạnh.
Roạt!
Cây đại thụ khỏe mạnh bên cạnh lập tức nứt ra.
“Vô Hằng, sao vậy?”
Phó trưởng môn Lưu Quyền dẫn một đám người đi đến.
“Ba, tên bác sĩ Lâm kia chạy mất rồi!” Lưu Vô Hằng nghiến răng đáp.
“Cái gì? Chạy rồi? Mấy đứa canh chừng kiểu gì vậy?” Lưu Quyền tức giận quát.
“Ba, tay bác sĩ Lâm kia cũng không hề đơn giản, bọn con cũng không ngờ đến hắn lại lằng lặng chạy mất!” Lưu Vô Hằng bất lực nói.
“Bớt nói nhảm đi, người đâu?”
“Bọn con tìm cả nửa ngày rồi mà vẫn không tìm ra được tung tích của bác sĩ Lâm đóI”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...