“Lương Vệ Quốc, nếu như em khuyên anh nữa thì em cút đi theo nhà ba người bọn họ đi” Lương Khánh Tùng gào lên.
Lúc này ông ấy thật sự rất tức giận.
Vẻ mặt Lương Vệ Quốc trở nên khó coi.
“Nghe đây, lập tức cắt hết khoản hỗ trợ tài chính của nhà Lương Phong Liêm, giữ lại toàn bộ xe, điện thoại, máy tính mà nhà họ Lương đã cho họ, trừ quần áo ra thì những đồ nào liên quan đến nhà họ Lương phải lấy đi hết.
Nghe rõ chưa?” Lương Khánh Tùng lạnh lùng nói.
“Vâng, thưa nhị gia”
Huyền Mi đã mắc nợ bác sĩ Lâm, bây giờ bác éo Huyền Mi bảo bác sĩ Lâm đi vào chỗ nguy hiểm thì sao con bé có thể làm được? Nếu như con bé làm sẽ là vong ân bội nghĩa, đến khi ấy người làm mẹ như tôi cũng sẽ khinh thường nớ” Lương Thu Yến nói.
“Điên rồi, điên cả rồi! Cả nhà các người đều điên rồi.
Người đâu, mau đuổi con tiện nhân này ra khỏi bệnh viện cho tôi! Viện phí của cháu cũng đều là nhà họ Lương tôi trả, tiền chữa bệnh của cháu vô cùng đắt đỏ.
Nếu như cháu muốn chết thì ông sẽ tác thành cho cháu.
Mau đi liên hệ với bên bệnh viện, để con bé cút ra khỏi bệnh viện đi!” Lương Khánh Tùng đỏ bừng cả mặt, trong cơn tức giận gào thét không ngừng.
“Các người thật không hiểu chuyện “Nếu như các người đã vô tình, vậy cũng đừng trách chúng tôi vô nghĩa!”
“Bây giờ tôi sẽ đi tìm viện trưởng!”
Người trong nhà họ Lương cũng vô cùng tức giận, lần lượt hét lên.
Lương Huyền Mi không nói lời nào, đôi mắt lóe lên sự đau khổ.
Lúc này, một nhóm bác sĩ đi vào.
“Ông Tùng, tất cả viện phí của cô Mi đã được học viện Phái Nam Y tôi cung cấp, phương án và bác sĩ chính của cô ấy cũng là do học viện Phái Nam Y cung cấp.
Ông không thể dừng điều trị sau này của cô ấy được”
Một bác sĩ trung niên đeo kính đẩy cửa vào, nói thẳng.
Người nhà họ Lương đều quay lại nhìn, lập tức ngẩn cả người.
“Anh là… Bác sĩ Bình?”
Có người kinh ngạc hét lên.
Bác sĩ Bình là người rất có tiếng tăm ở trong bệnh viện thành phố này.
Y thuật của anh ấy vô cùng cao siêu, hơn nữa còn có thời gian học tập nghiên cứu ở nước ngoài và đã đăng tải nhiều bản báo cáo luận văn trên diễn đàn học thuật.
Anh ấy là một trong những người tiêu biểu trong giới y học, địa vị rất phi phàm.
Nhìn thấy bác sĩ Bình xuất hiện, vẻ mặt của những người trong nhà họ Lương đều trở nên gượng gạo.
“Bác sĩ Bình, cậu đang muốn đối đầu với †ôi sao?” Lương Khánh Tùng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi không dám, nhưng thưa ông Tùng, cô Lương Huyền Mi là bệnh nhân của tôi và tôi có nghĩa vụ điều trị cho cô ấy thật tốt.
Hơn nữa, cô ấy cũng được gia sư ủy thác cho tôi khám và chữa bệnh, tôi phải cố gắng hết sức giúp cô ấy hồi phục lại sức khỏe.
Vì vậy tôi vô cùng xin lỗi” Bác sĩ Bình lễ phép nói.
“Gia sư? Gia sư của cậu là ai?” Lương Khánh Tùng hừ lạnh, hỏi.
“Bác sĩ Lâm” Bác sĩ Bình thản nhiên nói.
Lương Khánh Tùng nhíu mày lại.
“Cô Huyền Mi, cô không cần lo lắng.
Nếu như cô không có nơi nào để đi thì học viện Phái Nam Y của chúng tôi sẽ cung cấp chỗ ở cho cô.
Cô cũng không cần lo lắng về điều trị bệnh của mình, không có ai có thể đuổi cô ra khỏi bệnh viện được” Bác sĩ Bình nói.
“Bác sĩ, cảm ơn anh” Lương Huyền Mi cố nặn ra nụ cười khổ sở.
Lương Khánh Tùng gật đầu liên tục, tức giận đến nỗi ruột gan như muốn nổ tung..