Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
“Thuốc mỡ ngọc bích đen? Ông thật sự có loại thuốc này?”
Lâm Dương căng thẳng thở gấp.
“Bác sĩ Lâm là thần y, anh chắc chắn cũng phải biết về loại này.
Tôi không nghĩ có người biết rõ loại thuốc này hơn anhI” Chủ tịch Xương cười.
“Đương nhiên tôi biết.
Lâm Dương gật đầu.
Loại thuốc mỡ ngọc bích đen này đã từng xuất hiện trong các bộ phim truyền hình.
Trên thực tế, có rất nhiều thứ thuốc trên TV có nguyên liệu là nguồn cội của sức sống, thuốc mỡ Ngọc bích đen cũng là một trong số đó.
Công thức bào chế của loại thuốc này vô cùng độc đáo, đến nay ít người biết, nguyên liệu chế tạo ra thuốc mỡ ngọc bích cũng đặc biệt độc đáo, chính vì vậy mà sản lượng của loại thuốc này rất ít, đến cả Lâm Dương cũng có thể không tìm ra được.
Anh ta đang nghĩ đến việc dùng Nhân sâm Vương để chữa bệnh cho Lương Huyền Mi, nhưng anh không thể đảm bảo rằng Lương Huyền Mi sẽ được chữa khỏi một cách hoàn toàn.
Nhưng nếu có một liều thuốc mỡ ngọc đen này thì mọi chuyện đều có thể xảy ra.
“Vật này quý giá như vậy, nếu ông thật sự muốn đưa cho tôi, tôi đương nhiên sẽ tha cho thư ký Vân! Cùng lúc giao người cùng lúc giao vật! Ông thấy thế nào?”
“Không thành vấn đề!”
Chủ tịch Xương gật đầu, và ngay lập tức ra hiệu cho thuộc hạ của mình.
Khoảng 10 phút sau, một thành viên của Hiệp hội võ thuật cầm một chiếc hộp dài màu đen đưa cho Lâm Dương.
Lâm Dương không trả lời, chỉ thở dài: ‘Mở rai”
Người đàn ông do dự, sau đó mở hộp.
Lâm Dương lập tức liếc nhìn vài lần, khẽ khit mũi: “Anh Lâm cứ yên tâm, anh là thần y, sao tôi dám dùng thuốc giả nói dối anh?” Chủ tịch Xương cười.
“Cẩn thận thì tốt hơn” Lâm Dương nhẹ giọng nói.
“Bác sĩ Lâm có nhận định gì chưa?”
“Là hàng thật.
”
Lâm Dương cầm lấy thuốc mỡ ngọc bích đen, cất vào trong túi.
“Này, anh… anh không buông tôi ra sao?”
thư ký Vân vừa giấy dụa vừa hét lên.
“Không cần phải vội!”
Lâm Dương nhẹ nói, đột nhiên giơ tay tát vào mặt thư ký Vân một cái.
Bốp!
ml thanh phát ra rất rõ ràng.
Má của thư ký Vân sưng lên ngay lập tức.
“Anh ….
anh đánh tôi? Sao anh dám đánh tôi?” thư ký Vân run rẩy chỉ vào Lâm Dương.
“Gô có ý kiến gì sao?” Lâm Dương lạnh lùng nhìn cô.
thư ký Vân rùng mình một cái, không nói gì nữa.
“Cô đã tát em gái tôi hai lần ở nơi công cộng, và bây giờ tôi tát cô hai lần ở nơi công cộng, chúng ta còn chịu thiệt thòi ở chỗ nào sao?” Lâm Dương nói nhẹ, rồi dùng lòng bàn tay đẩy thư ký Vân ra.
thư ký Vân lảo đảo tiến lên vài bước liền ngã xuống đất, những người bên cạnh liền xông tới, đỡ lấy thư ký Vân.
“Đánh! Bắn, đánh chết hắn cho tôi!” thư ký Vân che mặt rít lên.
Mọi người lập tức xúm lại định xông lên!
“Tất cả dừng tay!!”
Chủ tịch Xương quát lớn.
Những người xung quanh dừng bước và nhìn ông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...