Hai bên cánh cổng là hai tấm bảng thẳng đứng, mấy chữ trên đó phải to bằng chiều ngang của cả một thân người.
“HIệp hội võ thuật”
“Cô gái, cô tới đây để học võ hay sao?
Tôi nói cho cô biết, người ở hiệp hội này lợi hại lắm, rất nhiều người đều là quán quân giải võ, võ thuật phải nó là cực kỳ cao cường, ngực săn chắc như hòn đá tảng, bình thưởng tôi thấy trên tivi nhiều lắm, cực kỳ thích mắt, bang, bang, bang…” Tài xế taxi hưng phấn nói.
Lương Huyền Mi cười trừ một tiếng, trả tiền rồi tiến tới cánh cửa rộng lớn kia.
“Chào cô, cô tới tìm ai?”
Bảo vệ gác cửa lập tức tiền tới hỏi chuyện.
“Tôi tới tìm thư ký Trịnh Nhã Vân, phiền anh gọi điện cho cô ấy, là cô ấy gọi tôi tới.
”
Lương Huyền Mi khàn khàn nói.
Bảo vệ gật đầu, rồi lập tức nhấn một dãy Một lát sau, điện thoại đã được khai thông.
“Thư ký Vân ở phòng tiếp khách trên tầng hai, cô à, cô có muốn tôi dẫn cô đi không?”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.
”
Lương Huyền Mi nở nụ cười miễn cưỡng.
Hiệp hội võ thuật này có không ít hội viên đi ra đi vào, một số người quen biết Lương Huyền Mi từ trước, nhìn thấy cô ấy đi tới thì không khỏi ghé mắt nhìn qua, xì xào bàn tán.
“Con nhỏ đó sao lại tới nơi này chứ?”
“Hơ, không phải cô ta rất kiên cường sao, không phải dù có chết cũng không chịu tới hiệp hội võ thuật của chúng ta sao? Cuối cùng vẫn vác mặt tò tò tới.
”
“Đúng là lấy trứng chọi đá, ở Yến Kinh này làm gì có gia tộc bề thế nào không nể mặt hiệp hội võ thuật chúng ta đâu!”
“Tôi nghe nói thư ký Vân tự mình dẫn người tới nhà họ Lương , con nhỏ này nhất định là thấy được sự lợi hại của hiệp hội chúng ta rồi, cho nên mới vác mặt tới đây.
”
“Tóm lại vẫn là sợ.
”
Mấy người thi nhau che miệng cười, nụ cười mang theo nhiều nét châm chọc.
Lúc này, ở trước cửa phòng khách trên tầng hai, một cô nàng xấp xỉ tuổi cô, đầu tóc vuốt gọn gàng, mặc một bộ áo dài màu đỏ đứng chặn ở trước cửa.
Ánh mắt của cô ta vô cùng sắc bén, chẳng khác nào mắt chim ưng, khiến người †a nhìn vào có chút chột dạ.
Sắc mặt cô ta vô cùng dửng dưng nhưng lại chăm chú nhìn Lương Huyền Mi, khuôn mặt nhỏ nhắn khá thuần khiết, nhìn qua lại không giống như đang cố tình công kích.
Lương Huyền Mi biết được người này lai lịch của người này nhưng không liếc nhìn cô ta, chỉ một mạch bước thẳng vào phòng khách.
Trịnh Nhã Vân đang ngồi bên cạnh bàn trà, trước mặt là một chiếc laptop, nhìn thấy Lương Huyền Mi tới nơi, ánh mắt nhanh chóng liếc qua người cô rồi lại lập tức thu về màn hình máy tính.
“Không phải tôi đã nói hơn tám giờ sáng mai cô hẵng đến sao? Sao lại đến sớm như vậy?” Trịnh Nhã Vân lãnh đạm nói.
“Tôi nghĩ nên sớm giải quyết nhanh gọn chuyện này.
” Lương Huyền Mi hít một hơi thật sâu nói.
“Nếu như cô sớm nghĩ như thế thì đâu có nhiều chuyện xảy ra như vậy chứ? Ba cô cũng sẽ không xảy ra chuyện, không phải sao?” Trịnh Nhã Vân thuận miệng nói.
Cô ta vừa dứt lời, gương mặt nhỏ nhắn của Lương Huyền Mi lập tức căng cứng lại, lửa giận trong mắt như sắp phát tiết ra ngoài.
Toàn bộ chuyện này không phải do cái hiệp hội này chèn ép hay sao?
Cô thật sự rất muốn hét lớn lên, mắng chửi đồ phụ nữ ác độc này một hồi, nhưng cuối cùng cô vẫn đè lửa giận xuống, không hé răng nửa lời.
Lúc này, ở bên ngoài phòng tiếp khách có rất nhiều nam nữ tụ họp tới đây.
Những người này ăn mặc khác nhau nhưng nhìn hình thể thì xem ra đều là người luyện võ.
Lúc đi vào, bọn họ ngay lập tức ngồi kín chiếc bàn họp tròn.
“Thư ký Vân, cô vội vàng gọi chúng tôi tới đây là sao vậy? Tôi còn đang bận luyện võ.
”
“Đúng vậy đấy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...