Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Rất nhiều người đều gần như ngừng thở.
Nhưng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một cánh tay đột nhiên giữ lại cổ tay Vân Hồng Hải.
Vân Hồng Hải sử dụng lực, nhưng phát hiện cánh tay mình không cử động được.
Nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào Lâm Dương đã tới bên cạnh anh ta…
“Đủ rồi!” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Anh là ai?” Vân Hồng Hải cau mày hỏi.
“Nhà họ Lương các người đây là có ý gì?
Công khai can thiệp vào giao đấu sao?” Trịnh Nhã Vân bình tĩnh mở miệng.
Lương Vệ Quốc hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Lâm Dương, khuôn mặt già nua trở nên phức tạp.
“Lâm Dương… Cậu… Lui xuống trước đi…
Trước mặt Hiệp hội võ thuật quyền lực như thế, Lương Vệ Quốc không cúi đầu không được.
Bằng không, sợ là nhà họ Lương sẽ bị huỷ trong tay ông ấy, ông ấy phải làm thế nào mới xứng đáng với tất cả mọi người nhà họ Lương ? Làm thế nào mới xứng đáng với tổ tiên nhà họ Lương ?
Nhưng mà Lâm Dương sẽ không để ý tới những thứ đó.
“Lương Vệ Quốc, nhà họ Lương thế nào, đó là chuyện của ông, nhưng Lương Huyền Mi là em gái tôi, tôi không thể nào nhìn em ấy bị người khác ức hiếp, bị người khác làm nhục!” Mặt Lâm Dương không đổi sắc, nói.
“Vậy cậu muốn thế nào? Cậu không phải chỉ là đồ vô dụng bám váy đàn bà thôi sao?
Cậu còn muốn dạy dỗ Vân Hồng Hải?”
“Đúng vậy, đây là chuyện của nhà họ Lương chúng tôi, cậu đừng có xen vào.
”
“Cậu lo chuyện của cậu trước đi! Vợ cũng chạy theo người khác rồi, còn ở đây hô to gọi nhỏ.
“Sao cậu không đi hô to gọi nhỏ với tên đàn ông cướp vợ cậu đi?”
“Mau cút đi!”
“Đúng, cút đi!”
Không ít người nhà họ Lương rối rít la lên.
Đương nhiên, đại đa số đều là lớp trẻ.
Từ sau khi mang Lương Huyền Mi về, gần như tất cả tài nguyên tốt nhất của nhà họ Lương đều được đưa đến cho cô ấy, dốc sức bồi dưỡng cô ấy, cho nên rất nhiều thanh niên cùng thế hệ của nhà họ Lương đều đỏ mắt ghen tị với cô ấy.
Bây giờ Lương Huyền Mi gặp chuyện như vậy, đương nhiên là vừa ý bọn họ, cũng không tránh được giậu đổ bìm leo.
Sắc mặt Lâm Dương trở nên âm trầm, nháy mắt lửa giận tăng cao.
Nhất thời áp lực trong lòng Lương Vệ Quốc tăng lên gấp bội.
Ông ấy và Lương Huyền Mi đều biết được thân phận thật sự của Lâm Dương.
Nếu như vị Chủ tịch Lâm này nổi giận, nhà họ Lương bọn họ sẽ phải chịu thiệt nặng.
“Lâm Dương, con đừng làm xăng bậy! Con về đây trước đi!” Lương Phong Liêm vội la lên.
Lâm Dương nhìn về phía Lương Phong Liêm.
Nhưng thấy Lương Phong Liêm chạy tới, lập tức tách Lương Huyền Mi và Vân Hồng Hải ra, sau đó nói với Trịnh Nhã Vân: “Thư ký Vân, kết quả giao đấu đã rõ, con gái tôi thua, không muốn đánh nữa.
”
“Ba…” Lương Huyền Mi che cánh tay, có chút yếu ớt nói.
“Nói như vậy, ông đồng ý để Lương Huyền Mi đi theo chúng tôi?” Trịnh Nhã Vân lạnh nhạt nói.
Lương Phong Liêm nghe xong, liếc Lương Huyền Mi, cắn chặt răng, thấp giọng nói: “Không được.
”
“Lương Phong Liêm! Ông đùa tôi sao?”
Trịnh Nhã Vân nổi giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...