Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Đương nhiên, hai tập đoàn lớn cắn xé lẫn nhau, sóng gió cũng sẽ lan tới không ít công ty nhỏ.
Rất nhiều doanh nghiệp có liên quan đến hai tập đoàn đều bị kéo vào vũng bùn.
Nhất là Tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan.
Bởi vì nguyên nhân từ phía đám người lan truyền tin đồn được Tập đoàn Phong Đăng thuê nên hiện giờ Tô Nhan đã bị cho là lén lút qua lại với Chủ tịch Lâm.
Chủ tịch Lâm bị vô số người mắng chửi là câu dẫn vợ người khác, là loại đàn ông cặn bã.
Còn Tô Nhan lại bị mắng là loại đàn bà lẳng lơ không có liêm sỉ.
Đương nhiên, người bị oan uổng nhất chính là Lâm Dương.
Anh vô duyên vô cớ bị cắm sừng ở trên đầu.
Hơn nữa… lại còn là tự mình cắm sừng chính mình.
Thật ra anh cũng không quan tâm lắm đến chuyện này.
Nếu đã trực tiếp khiêu chiến với Tập đoàn Phong Đằng, khi kết quả còn chưa phân thắng bại thì chắc chắn không thể tránh khỏi những tin đồn thất thiệt này.
Chỉ cần chờ đến khi Tập đoàn Phong Đằng sụp đổ, tự nhiên anh sẽ được tẩy trắng.
Mà muốn hạ gục một tập đoàn khổng lồ như vậy không phải là chuyện ngày một ngày hai.
Chuyện này cần đến Mã Hải ra tay.
Chứ anh không có nhiều thời gian rảnh rỗi để giải quyết những chuyện vớ vẩn này.
Reng reng, reng reng…
Chuông điện thoại đột nhiên kêu lên.
Lâm Dương đang ngồi trong phòng làm việc, khẽ liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.
Nhìn thấy tên người gọi đến, anh khế giật mình, lập tức ấn nút nghe máy.
“Mẹ nuôi à, sao thế?” Lâm Dương mỉm cười hỏi thăm.
“Con trai à… Em gái Huyền Mi của con trở về từ đảo Tiêu Sầu rồi!” Lương Thu Yến ở đầu dây bên kia kích động hô lên.
“Vậy sao? Em ấy không sao chứ?”
“Không sao! Không sao! Con bé ổn lắm!
Đúng là ông trời phù hột”
“Vậy thì tốt quá rồi “Đúng vậy… Sau khi con bé trở về, thái độ của gia tộc đối với chúng ta đã tốt hơn rất nhiều.
Bây giờ ba nuôi của con cũng có tiếng nói trong gia tộc rồi!”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Dương cười nói.
“Con trai à, con có rảnh không? Hai ngày nữa đến chỗ mẹ nuôi ăn một bữa cơm đi!
Nhà chúng ta tụ tập náo nhiệt một chút!”
Lương Thu Yến tràn đầy hy vọng hỏi.
“Đi Yến Kinh sao ạ?” Lâm Dương sững sờ hỏi lại.
“Đúng vậy… Con bé Huyền Mi cũng nói muốn gặp con đấy.
Nếu con có thời gian rảnh thì qua đây một chút, mẹ nuôi nấu đồ ăn ngon cho con ăn.”
“Cái này… Được rồi, trong hai ngày này con sẽ dành ra thời gian qua chỗ mẹ một chuyến.” Lâm Dương gật đầu đồng ý.
“Được! Được! Bao giờ con xuống máy bay thì gọi điện cho mẹ nuôi.
Mẹ nuôi sẽ bảo Bình Minh lái xe tới đón con “Không cần phiền phức vậy đâu, con gọi †axi qua đó là được rồi.”
“Làm vậy sao được? Bình Minh cũng là em trai nuôi của con.
Để đứa làm em trai như nó đi đón anh trai là con thì có gì không được?”
“Vậy… được rồi ạ…”
“Thế bao giờ con mới tới?” Lương Thu Yến lại hỏi thêm một câu, giọng nói tràn đầy khát vọng.
Vốn Lâm Dương còn muốn lùi thêm vài ngày nữa, thế nhưng nghe thấy giọng điệu khẩn cầu của Lương Thu Yến, anh lại không đành lòng.
Anh đã mất đi mẹ đẻ, hiện giờ chỉ còn một người mẹ nuôi là bà ấy.
Đương nhiên anh sẽ không muốn làm bà ấy buồn phiền.
“Sáng mai con qua, thế nào ạ?”
“Được! Tốt lắm! Mẹ nuôi đợi con tới!”
Lương Thu Yến kích động tới mức sắp khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...