Vì Lâm Dương quay lưng về phía ông ta, làm ông ta không nhìn rõ anh là ai, nhưng bóng lưng của Lâm Dương… mang đến cho ông ta một cảm giác quen thuộc không giải thích được.
Người này là…
Chú Nam có chút nửa tin nửa ngờ, ngay lập tức ánh mắt bám chặt trên người Lâm Dương.
“Chú Nam, mọi phương án tôi đều chuẩn bị xong rồi, lô hàng hàng, chú cứ giao cho tôi, đảm bảo chú sẽ vừa lòng.
Đây là bảng báo giá từ công ty chúng tôi chuẩn bị cho chú.
Chú có thể xem qua.”
Chu Quý hào hứng nói, sau đó cầm lấy một tập tài liệu từ người bên cạnh, đưa đến trước mặt chú Nam.
Thế nhưng, ông ta vẫn đang giả điếc, nhìn chằm chằm và Lâm Dương ở phía đăng kia.
“Chú Nam? Chú Nam…”
Chu Quý gọi nhiều lần nhưng dường như ông ta vẫn không nghe thấy.
Điều này dường như chưa bao giờ Chu Quý gặp phải.
Một lúc sau mới thấy chú Nam quay lại nhìn Chu Quý rồi chỉ vào Lâm Dương: “Kia là bạn của cậu à?”
“Người đó sao?” Chu Quý sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào, cũng chỉ có thể lúng túng mà gật đầu: “À… đúng vậy!”
“Cậu ấy là…”
“À, cậu ấy là Lâm Dương, là một người bạn mà tôi mới quen… Chú Nam, có chuyện gì sao? Người này đã từng trêu chọc chú à?”
Chu Quý thận trọng dò hỏi.
Theo lý mà nói thì những người như chú Nam, không thể nào có thể quen biết với tên rác rưởi này được.
Loại ký sinh trùng cấp thấp như thế, sao có thể liên quan đến chú Nam quyền cao chức trọng chứ? Chú Nam nhất định là nhận nhầm người thôi.
Chu Quý tự an ủi trong lòng.
Trong lúc đó, chú Nam đã đứng dậy tiến đến phía Lâm Dương.
Bước đi rất chậm rãi, nhưng ánh mắt lại luôn nhìn chằm chằm về phía Lâm Dương.
Triệu Yến và những người khác ở đây đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi thấy chú Nam đi đến, ai cũng đều đứng dậy.
Chỉ có duy nhất Lâm Dương ở góc kia vẫn còn bất động ngồi đó, quay lưng về phía chú Nam.
Mọi người đều rất tò mò, ai cũng nhìn chăm chằm hành động của chú Nam đang cẩn thận đi đến bên cạnh Lâm Dương, thậm chí còn cẩn thận liếc nhìn khuôn mặt anh.
Nhưng sau cái liếc mắt này, chú Nam ngay lập tức hô lên: “Cậu Lâm?”
“Hả?”
Lâm Dương có chút bất ngờ quay đầu lại, kỳ quái nhìn ông lão lên chú Nam này, nhẹ giọng nói: “Chúng ta quen nhau sao?”
“Cậu Lâm, đúng thật là cậu rồi! Ha ha, cậu quên rồi sao, lần trước chúng ta gặp nhau ở Dương Hoa mà?” Chú Nam lúc này có vẻ kích động nói.
Lâm Dương cau mày lại.
Anh thường ngụy trang khi đến Dương Hoa, chỉ khi rời khỏi Dương Hoa, trở về với Tô Nhan hoặc Trịnh Tú Lan thì mới tháo bộ mặt giả này ra một chút, không ngờ lão già này lại nhìn thấy anh khi anh không ngụy trang.
“Lúc đó, tôi đang ở trong phòng họp nói chuyện với ông Long, đúng lúc cậu tới, chúng †a còn bắt tay nhau mà.” Chú Nam vội vàng nói.
Lâm Dương nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên ngẩn ngơ.
“Ồ, tôi nhớ ra rồi, hoá ra là chú..”
“Cậu Lâm đây đúng là quý nhân, gặp nhiều người xong không nhớ là chuyện bình thường.”
Chú Nam bật cười ha ha nói.
Thật ra ông †a cũng không hoàn toàn biết Lâm Dương lắm, mới chỉ gặp anh có một lần thôi.
Ông ta khách khí như vậy là bởi vì trên thế giới này, Lâm Dương là người duy nhất có thể tuỳ tiện cắt ngang cuộc họp của Mã Hải.
Hơn nữa, khi anh bước vào phòng họp, ông ta thấy Mã Hải vội vàng đứng dậy, chạy tới rót trà, chạy tới sắp xếp chỗ ngồi,… Ở Dương Hoa, có mấy ai có thể khiến Mã Hải làm mấy điều này chứ? Chú Nam không biết anh là ai.
Nhưng chắc chắn hiểu được một điều, người này… không phải là người tầm thường đâu!
Nhất định phải xã giao với anh thật tốt.
Thì mới có thể giải quyết được những vấn đề này, cũng có thể giải quyết vấn đề ở chỗ Mã Hải, cũng nhân cơ hội đó mà hợp tác với Dương Hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...