Vẻ mặt cậu Hồng nghiêm lại.
Sau đó lộ ra một nụ cười khổ.
Anh ta nhìn quanh một vòng đại sảnh, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên người Tô Nhan.
Trong mắt lộ ra tình cảm sâu đậm.
Sau khi hít một hơi thật sâu, anh ta quay sang bên cạnh nói: “Harry, có thể giúp tôi một chút không?”
“Tôi chờ cậu mở miệng lâu lắm rồi!”
Harry cười nói.
“Tôi nghĩ cậu chỉ cần đệm nhạc cho tôi, chúng ta cùng nhau diễn tấu một khúc, tôi muốn tặng cho một cô gái xinh đẹp đang đứng tại đây!” Sau đó ánh mắt của cậu Hồng †ập trung nhìn vào duy nhất hình ảnh của Tô Nhan.
Nhìn thật kỹ, nhìn thật lâu, không hề rời đi.
Ánh mắt của khách khứa bốn phía hướng theo ánh mắt của cậu Hồng, nhìn Tô Nhan đang đứng ở kia…
Khi ánh mắt mọi người nhìn đến cô, kẻ ngốc cũng biết anh ta muốn đàn thủ khúc này cho ai.
Ánh mắt mọi người như có suy nghĩ, suy đoán hướng về Tô Nhan.
Có hâm mộ, có ghen tị, có khó hiểu, có kinh ngạc.
Đủ các loại ánh mắt.
Mà sắc mặt Tô Nhan cũng trở nên khó chịu.
Cô không có thể dự đoán được Trung Hồng còn có một kế hoạch như vậy, cho nên hiện tại cô cảm thấy mình nằm vùng thôi cũng trúng đạn.
“Quả nhiên so với Cao Minh Bách thì thông minh hơn nhiều!”
Lâm Dương đứng phía sau cũng âm thầm nhíu mày.
Phụ nữ giống như Tô Nhan, vừa có tiền vừa có tiếng tăm lẫn năng lực, dĩ nhiên là không dễ dàng theo đuổi, muốn chinh phục phụ nữ như vậy, phương pháp tốt nhất chính là dung khả năng lẫn khí chất cùng bản lĩnh khiến cô chú ý, sau đó trói buộc cô lại, khiến cô thuộc về mình.
Tất nhiên là Trung Hồng biết được điều này.
Anh ta tuyệt đối sẽ không dùng những thứ thô tục như tiền tài hay danh lợi để khiến Tô Nhan dao động, lung lay.
Phương pháp của anh ta sẽ là tài năng cùng ý chí không ngừng.
Thiên tài piano Harry cùng Trung Hồng ngồi song song.
Trung Hồng hít một hơi thật sâu rồi liếc mắt nhìn Tô Nhan, sau đó vươn hai tay, mười ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt chuyển động trên phím đàn đen trắng.
Âm thanh trong trẻo như tiếng suối vang lên.
Từng âm thanh tuyệt vời từ từ vang lên theo nhịp đàn : Tiếng đàn trong veo dần truyền khắp cả khách sạn, khiến mọi người đắm chìm.
Harry mỉm cười, ngón tay khéo léo chuyển động, đệm đàn hòa cùng Trung Hồng.
Trung Hồng càng đàn càng say mê, ngón tay lúc nhanh lúc chậm,khi nặng khi nhẹ, âm thanh trầm bổng, du dương .
Nhưng mà… thủ khúc này không làm cho mọi người cảm nhận được niềm vui, ngược lại ý nghĩa súc tích khiến người nghe tan nát cõi lòng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một thủ khúc trữ tình.
Trung Hồng đem toàn bộ tâm tư tình cảm bày tỏ thông qua tiếng đàn.
Mỗi câu mỗi chữ, đều ẩn chứa tâm trạng, tình cảm, và sự say mê của anh ta.
Anh ta không thể bày tỏ tình cảm của mình, chỉ có thể chôn vùi sâu vào trong tim, dùng phương thức này để bày tỏ tấm lòng của mình.
Không ít người cảm động đến rơi lệ.
Ngay cả nhân viên và công nhân làm việc trong khách sạn , cũng im lặng không nói chuyện, ngẩng đầu nhắm mắt lắng nghe vô cùng say mê.
Một vài nhóm cô gái trẻ tuổi, nắm chặt hai tay, đôi mắt rưng rưng, nhìn Trung Hồng thật lâu, các cô thật sự cảm động không thôi.
Nếu các cô không biết Trung Hồng người trong lòng là ai, thương nhớ ai, các cô thật sự hy vọng, thủ khúc mà Trung Hồng đang đàn này… là vì chính mình mà vang lên…
Về phần Tô Nhan, anh ta đang khiến cô cực kỳ phản cảm, cũng không bị lung lay bởi thủ khúc này.
Cô kinh ngạc nhìn khuôn mặt Trung Hồng vẫn còn chìm đắm trong thủ khúc, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Cô không nghĩ đến, Trung Hồng có thể đàn ra thủ khúc rung động và chạm đến lòng người như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...