Linh Trúc ngay lập tức trở thành tâm điểm của mọi người, chuyện này khiến cô trở †ay không kịp.
Những phóng viên tinh mắt cũng lập tức phát hiện ra cô.
“Đây là cô Linh Trúc?”
“Hóa ra cô Linh Trúc cũng ở đây!”
“Cô Linh Trúc, tôi nghe nói rằng cô đã bị đuổi khỏi hiệp hội y khoa.
Cho hỏi nguyên nhân của chuyện này xuất phát từ đâu?”
“Cô Linh Trúc, cô bị buộc phải rời khỏi hiệp hội y khoa, bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Có phải cô cũng dính dáng đến chuyện này phải không?”
“Có người nói, đã thấy cô có quan hệ mập mờ với một người đàn ông nước Việt Nam.
Có phải cô được người ta bao nuôi không?”
“Có thông tin cho rằng cô muốn đánh cắp thông tin mật của hiệp hội y khoa, rồi bí mật bán nó cho nước Việt Nam.
Đây có phải là sự thật hay không?”
Đám phóng viên miệng vào lời ra, chĩa micro về phía Linh Trúc liên tục hỏi cô hết câu này đến câu khác.
“Tất cả đều là giả, không có gì, nhảm nhí!
Tất cả đều là giả! Là do Bộ y tế quá đáng!” Cô không ngừng giải thích, cố gắng làm rõ hiểu lầm, muốn nói rõ những gì mà Bộ y tế đã làm.
Các phóng viên xung quanh dường như đã đánh hơi được mùi của tin tức quan trọng, từng người trong họ càng phấn khích hơn.
Ngày càng có nhiều người đi tới.
Khung cảnh rõ ràng có chút hỗn loạn.
“Mọi người yên lặng! Tất cả yên lặng!”
Lúc này, Lôi Minh nâng tay lên, lớn tiếng hô.
Mọi người ào ào quay mặt lại, nhìn về phía Lôi Minh.
Chỉ nghe thấy Lôi Minh với khuôn mặt tươi cười: “Mọi người, liên quan đến chuyện của cô Linh Trúc, tôi nghĩ cần phải nói cho mọi người biết về sự việc của cô Linh Trúc để tránh mọi hiểu lầm về chúng tôi, cũng để ngăn một số người muốn chơi xấu hiệp hội y khoa của chúng tôi!”
“Ông đang nói tôi sao?” Linh Trúc sửng sốt, rồi tức giận: “Tôi nói cho ông biết, tôi không nói sai sự thật.
Ông đã lấy kết quả nghiên cứu nhiều năm của tôi mà không được phép, còn đuổi tôi ra khỏi viện, Lôi Minh, ông quả thức là một tên khốn nạn, ông là quỷ do Satan phái tới! Không, quỷ cũng không vô sỉ như ông! “
Linh Trúc không thể nhịn được nữa, gâng cổ họng lên mắng chửi ầm ï.
Những lời này vừa rơi xuống, đám phóng viên càng thêm hưng phấn, lũ lượt cầm máy ảnh chụp điên cuồng.
Mà những người vây quanh xem náo nhiệt đều lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh Linh Trúc.
Tin rằng không bao lâu nữa, chuyện này sẽ được lan truyền trên mạng.
Lôi Minh thản nhiên nhìn Linh Trúc, không hề hoảng sợ.
Vì ông ta sớm đã chuẩn bị tốt để ứng phó chuyện này.
“Cô Linh Trúc, cô không đủ tư cách để ở đây khoa tay múa chân với tôi.
Hôm nay có rất nhiều người ở đây, tôi sẽ hỏi cô một vài câu.
Cô có thể trả lời thật lòng tôi không?”
Lôi Minh cười nói.
Linh Trúc nghe thấy, liền nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng nên không nói lời nào.
Nhưng Lôi Minh đã tự biên tự diễn.
“Cô Linh Trúc, cô có thể cho tôi biết, gần đây có phải cô đang học Đông y không?”
Linh Trúc thở gấp, miệng há hốc không biết trả lời thế nào.
“Cô không nói, tôi sẽ nghĩ là cô đang ngầm thừa nhận, vậy thì tôi lại hỏi cô, có phải cô có quen với một vị giáo viên Đông y trẻ tuổi không?” Lôi Minh lại hỏi.
“Chuyện này … chuyện này…”
“Cô Linh Trúc, cô bây giờ có phải đang chuẩn bị từ bỏ những kỹ năng y học mà cô đã học, để học thứ y học vô căn cứ, mơ hồ của Việt Nam?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy! Tôi cho rằng Đông y của Việt Nam cũng là một loại y học.
Nó không phải một loại vu thuật, hơn nữa từ trước đến nay tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ bỏ đi y thuật đã học được.
Tôi chỉ muốn kết hợp nó giữa Đông y của Việt Nam, để nghiên cứu một loại thuốc đề kháng với bệnh ung thư! ” Linh Trúc xúc động nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...