Không ít nhân viên ở đó đều nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, đã không dời mắt đi được.
“Đạo diễn Khang, có thể ông thua rồi, chỉ sợ dáng vẻ này của chủ tịch Lâm, phòng vé có thể nhẹ nhàng vượt qua trăm tỷ.” Một nhân viên bên cạnh không nhịn được nói.
Nhưng Tống Kinh lại lắc đầu, thấp giọng nói: “Cậu không hiểu nền điện ảnh trong nước rồi, phòng vé điện ảnh trong nước, không dựa vào kịch bản hay mặt mũi, mà dựa vào may mắn… Bây giờ bên chủ tịch Lâm này, đã mất đi may mắn rồi, chỉ dựa vào mặt cậu ấy, nhiều nhất là một trăm bảy mươi lăm tỷ, phòng vé cũng không thể cao được, chúng ta rửa mắt mà xem.”
Người đó không nói nữa.
Tống Kinh phất tay.
“Được rồi, ai vào chỗ nấy, chuẩn bị bắt đầu quay!”
Không dễ dàng gì mới quay xong, Lâm Dương thở phào một hơi, sau khi chào tạm biệt người trong đoàn làm phim, lái xe quay về Dương Hoa.
Cả chuyện này của Phạm Lạc cũng khiến mấy ngày này anh bận không thở nổi, bây giờ cảnh quay mới cũng đã kết thúc, cũng nên nghỉ ngơi một lúc.
Phải tìm thời gian đi dạo ở học viện phái Nam Y.
Nhưng vừa lái xe ra khỏi đoàn làm phim, liền thấy Tô Dư đứng cạnh lối đi bộ.
Lúc này cô ấy đang lướt điện thoại, giống như gửi tin nhắn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vẻ mặt kích động và vui vẻ.
Con bé này, chẳng lẽ đang yêu đương sao?
Lâm Dương nghĩ thế, lái xe đến cạnh cô ấy, hạ cửa sổ xe xuống.
“Cẩm… cô Cẩm, cô đi đâu thế?” Lâm Dương mỉm cười hỏi.
“Chủ tịch Lâm?”
Tô Dư ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Dương, khuôn mặt vốn đang đỏ lại càng đỏ hơn.
“Tôi… tôi… tôi đi về phía trước bắt xe bus..” Tô Dư nói chuyện có phần lắp bắp, như thể rất căng thẳng.
“Cô muốn về nhà à? Tôi đưa cô về.”
“À, này… không cần đâu, quá… quá phiền rồi…
“Không sao, đúng lúc tiện đường, lên xe đi”
“Thế… thế… thế được ạ..” Tô Dư do dự một chút, mặt vẫn đỏ lên xe.
Lâm Dương lái xe, lái về nhà Tô Dư.
Trên đường, Tô Dư nhìn trộm Lâm Dương, nhìn khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo không có khuyết điểm nào của anh, trái tim còn đập nhanh hơn.
Không nghỉ ngờ gì, khuôn mặt này của Lâm Dương có sức sát thương rất lớn với phái nữ.
Dù là cô gái được không ít anh đẹp trai theo đuổi như Tô Dư cũng có phần không chống đỡ được.
Cô ấy thở dài một hơi, dường như muốn xóa tạp niệm trong lòng, nhưng hiệu quả quá nhỏ…
Vì dời sự chú ý đi, không để mình thất thố, Tô Dư chỉ có thể chơi điện thoại.
Đúng rồi, gửi tin nhắn cho anh rể.
Tô Dư phản ứng lại, lập tức mở Zalo, gửi tin nhắn cho Lâm Dương, muốn nói chuyện diễn với chủ tịch Lâm hôm nay cho.
anh nghe.
Nhưng vừa gửi tin nhắn.
Reng reng.
Điện thoại của Lâm Dương lập tức có thông báo.
Tô Dư ngây người một lúc, cũng không để ý, thấy Lâm Dương không trả lời, lại gửi một tin nữa.
Reng reng.
Điện thoại mà Lâm Dương để trên kệ cất giữ trong xe lại sáng lên lần nữa.
Điều này khiến Tô Dư càng tò mò hơn.
Cô ấy không nhịn được nhìn màn hình điện thoại một cái.
Nhưng chỉ nhìn một cái, Tô Dư như thể bị sét đánh.
Lại thấy người gửi trên màn hình điện thoại… chính là Tô Dư! Tô Dư ngây ngốc luôn.
“Chủ… chủ tịch Lâm?” Tô Dư lắp bắp há mồm.
HỆ Lâm Dương vẫn tập trung lái xe giờ mới tỉnh lại, đúng lúc đến đèn đỏ bèn dừng lại, nhìn Tô Dư với điện thoại một cái, lúc này Lâm Dương cũng sửng sốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...