“Vậy cậu muốn sao?” Võ Nhân chau mày hỏi.
“Thực ra cách mà tôi muốn đối phó với ông có rất nhiều, ví dụ như là con cháu trong nhà ông sẽ không được đi học, khiến người bên cạnh ông không thể đi bệnh viện, thậm chí cắt nước cắt điện nhà ông! Ông cảm thấy nếu tôi muốn làm thế, nhà ông còn có thể sống tiếp sao? Này có phải còn khó chịu hơn cái chết không?” Lâm Dương hỏi.
Hô hấp của Võ Nhân thắt lại.
Ông ta vốn không tin những lời này của Lâm Dương, nhưng nhìn thấy người bên cạnh Lâm Dương, ông ta biết những lời này của Lâm Dương hoàn toàn không phải là lời nói đùa.
“Bác sĩ Lâm, cậu… rốt cuộc cậu muốn thế nào? Dứt điểm cho tôi đi!” Võ Nhân cắn chặt răng, sợi râu cũng run rẩy.
“Tôi không muốn thế nào cả.
”
“Không muốn… thế nào cả?” Võ Nhân giật mình.
“Ông phải cảm ơn học sinh Khang Giai Hào của ông đi! Ông ấy đã xin giúp ông đấy.
“Thịnh Khang?”
“Tôi vốn định trừng phạt ông như thế, dẫu sao thì tôi cũng không phải là người phóng khoáng gì, nhưng ông ấy đã có lời, tôi cũng không chấp ông nữa.
Ông cũng từng này tuổi rồi, tôi không thích dây dưa với một lão già.
” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Võ Nhân nghe thế, ngây người nhìn anh, một lát sau, đôi mắt già nua của ông ta trở nên đục ngầu.
“Thịnh Khang… thằng bé này…”
Võ Nhân ngồi phịch xuống ghế sô pha, nước mắt có phần không kìm được.
“Tôi đã trách mắng nó như thế, ép nó rời khỏi vụ kiện cáo này, khiến nó mất mặt trước mọi người, mà nó lại… lại… tôi hoàn toàn không đủ tư cách là thầy của nó…”
Võ Nhân ôm đầu nói, thân thể già nua không ngừng run rẩy.
“Thậm chí Khang Giai Hào còn có một câu hỏi muốn tôi hỏi ông thay cho ông ấy.
”
Lâm Dương lại nói.
“Câu hỏi gì, cậu nói đi” Võ Nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt vẩn đục đã đỏ lên.
“Ông ấy muốn biết, tại sao ông lại giúp loại người như Phạm Lạc?” Lâm Dương hỏi.
Võ Nhân không phải kẻ ngốc, Phạm Lạc là thứ gì ông ta vẫn biết rõ.
Khang Giai Hào nói, tính cách của Võ Nhân ngay thẳng, ghét nhất là những người gian dối xảo trá như thế, người như Phạm Lạc, ông ta hẳn không thèm để ý, sao còn được mời đến giúp đỡ buổi kiện cáo này?
Câu hỏi này vừa nói ra, Võ Nhân há hốc mồm, nước mắt từ đôi mắt già nua không kìm được nữa, trực tiếp rơi xuống.
“Gia môn bất hạnh! Gia môn bất hạnh mài”
Ông lão gào khóc đập bàn.
“Mấy người tưởng tôi bằng lòng đi giúp tên khốn Phạm Lạc đó sao? Tôi quả thực cũng không còn cách nào khác, tôi đã từng này tuổi rồi, nghỉ hưu từ lâu rồi, sao có thể đồng ý ra mặt được? Sự thực là đứa con trai vô dụng kia của tôi đánh bạc thua gần ba mươi lăm tỷ! Phạm Lạc đồng ý với tôi, chỉ cần tôi bằng lòng ra mặt, đối phó với Thịnh Khang, anh ta có thể cho tôi mười bảy tỷ rưỡi! Để trả tiền nợ cho thằng nhóc thối đó, tôi bán cả nhà đi, thực sự vấn không đủ tiền giúp nó trả, tôi vốn không muốn quan †âm tên súc vật kia, nhưng bọn đòi nợ ngày nào cũng tìm đến căn nhà mà chúng tôi thuê, nhà chúng tôi sắp không ở được nữa rồi, dù có không vì thằng nhóc chết tiệt đó, tôi cũng phải suy nghĩ cho cháu trai tôi, thế nên… thế nên tôi mới nhất thời hồ đồ, thầy xin lỗi Thịnh Khang…
Võ Nhân gào khóc, khuôn mặt già nua hiện lên vẻ đau khổ.
Người trong phòng đều yên lặng nhìn ông ta, không nói gì.
Chuyện này ai có thể nói rõ được?
Trong đời người vốn có biết bao nhiêu đau khổ và tra tấn, chỉ nhìn xem ai kiên cường hơn…
“Gòn thiếu bao nhiêu?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.
“Tính rải rác, tổng cộng còn hai mươi tư tỷ rưỡi.
.
Võ Nhân cụp mắt xuống, mệt mỏi nói.
“Tôi cho ông một ba mươi lăm tỷ.
” Lâm Dương trực tiếp nói.
Vừa dứt lời, Võ Nhân ngẩng mạnh đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Dương.
“Bác sĩ Lâm, cậu đây là… Tại sao?”
“Tôi muốn mời ông tham gia vào đoàn luật sư của tôi! Giúp Dương Hoa chúng tôi xử lý một số chuyện về vấn đề pháp lý.
Ba mươi lăm tỷ tôi cho không ông, ông làm miễn phí cho tôi ba năm, thế nào?” Lâm Dương nói.
“À, này… cái này…” Võ Nhân há mồm, không biết phải nói gì mới tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...