Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Hùng Mẫn Sinh và những người khác cũng giật mình, sau đó bật cười.
“Chuyện này là sao vậy? Lâm thần y sao lại nói ra lời như vậy?” Phạm Lạc cũng ngần người.
“Báo cáo trốn thuế này không phải là nguy tạo sao? Tại sao Lâm thần y lại nói ra những lời như vậy? Chẳng lẽ …
Dương Hoa của anh ta thật sự bị nghỉ ngờ dính líu đến trốn thuế, chúng ta đánh bừa mà trúng rồi sao?” Văn Lệ nói nhỏ với Phạm Lạc.
“Không biết, chúng ta cứ tiếp tục theo dõi đi.” Phạm Lạc nói, trên mặt cũng mang theo nụ cười.
Chuyện đang phát triển tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Tắt cả mọi thứ đều ổn!
“Anh Lâm, anh không muốn nói, có phải là vì anh không còn gì để nói không? Anh đã thừa nhận tất cả những chuyện này rồi sao?” Hùng Mẫn Sinh lại nói, trong giọng điệu có mấy phần gợi mở.
“Luật sư của nguyên đơn, xin đừng dẫn dắt sai làm cho.
thân chủ của tôi.
Thân chủ của tôi đã nói rất rõ ràng rằng công ty Dương Hoa không có hành vị trốn thuế! Hơn nữa chuyện này cũng không liên quan gì đến vụ án này.
Mong luật sư của nguyên đơn không được chuyển chủ đề!”
Phan Long mở miệng nói.
“Đây không phải là chuyển chủ đề.
Thực ra, chuyện này cũng liên quan đến vụ án này.
Đừng cho rằng vụ án này chỉ là tranh chấp hợp đồng.
Vụ án này còn dính líu đến vấn đề lợi ích kinh tế của thân chủ tôi và nhiều người trong đoàn phim “Hồ chiến”, hơn nữa chuyện này có liên quan đến lợi ích kinh tế của anh Lâm.
Nếu như anh Lâm có thể giải thích tất cả những điều này một cách rõ ràng và làm rõ lợi ích kinh tế của mình, vậy thì vụ án này không phải cũng sẽ có bước đột phá lớn sao? Vì vậy, tôi cho rằng điều này .
vẫn là cần thiết”.
Hùng Mẫn Sinh cười nhẹ nói.
“Nhưng tôi thực sự không trốn thuế!” Lâm Dương nói.
“Vậy thì, anh giải thích thế nào về số thuốc trị giá 3 tỷ được vận chuyển từ nhà máy dược phẩm của công ty Dương Hoa, khoản tiền này không chảy vào tài chính của Dương Hoa sao? Thậm chí còn không đóng thuế? Lý do của việc này là gì?” Hùng Mẫn Sinh lại hỏi.
Lâm Dương lại rơi vào im lặng.
Rất lâu sau, vẫn là câu nói đó.
“Tôi, không thể nói…”
Lại là bốn chữ này!
Lại là một câu trả lời chiều lệ!
Tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả Thẩm phán Lưu, đều cảm thấy rằng chỉ số lQ của mình giống như đang bị người ta xỉ nhục.
Tất cả mọi người theo bản năng đều cho rằng Lâm Dương hoàn toàn là không còn lời nào để nói, cũng căn bản là ngầm thừa nhận, chỉ là anh mặt dày mày dạn không thừa nhận mà thôi!
Hùng Mẫn Sinh bật cười.
“Ba đại luật sư ư? Chẳng qua cũng chỉ như vậy!”
Vốn dĩ ông ta còn rất kiêng nề, nhưng nhìn thấy ba đại luật sư của Yến Kinh này ai nấy đều giống như đến uống trà, – không chuẩn bị cái gì cả, hoàn toàn bị mình dắt mũi đi!
“Anh Lâm, anh không nói, không thừa nhận, điều này không quan trọng, nhưng chúng tôi đều biết, anh quả thực trốn thuế, bởi vì anh không thể nào giải thích được phương hướng của lô hàng trị giá 3 tỷ kia, anh không thể giải thích nó với bắt cứ ai!” Hùng Mẫn Sinh cười lạnh nói.
“Luật sư của nguyên đơn, nếu như anh còn vu khống thân chủ của tôi, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của anh!”
“Tôi không vu khống!”
“Anh không có bất kỳ chứng cứ nào, anh chính là vu khống!”
“Chứng cứ, cái này không lẽ là không phải sao?”
“Chỉ dựa vào cái này e rằng không đủ để chứng minh tất cả.” Phan Long nhìn về phía Thẩm phán nói.
Thẩm phán suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Tài liệu này không có thẩm quyền, cũng không thể dựa vào cái này để định án, cho nên cái này chỉ có thể dùng làm tài liệu tham khảo, không thể định tội!”
“Thưa thẩm phán, không cần gấp, chúng tôi có nhân chứng!” Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.
Giọng nói vừa dứt, cửa mở ra, một nhóm người được dẫn vào và bước đến tòa.
“Cái này … cái này làm sao có thể chứ?2”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...