Thanh Vệ Vân lúc này vô thức nói: “Bà nội, chẳng lẽ thứ này thật sự là cái gọi là nguyên thủy bổ phế đan đó sao?” “Không thể nào như vậy được!”
“Thứ đó chính là sinh mạng của thầy Nạp Lan, ông ta không thể giao cho người khác, càng không thể nào giao cho một thằng con rể nhà giàu!”
Những người khác cũng thi nhau phụ họa theo. “Bà cụ Thanh, bà nhất định phải xem xét cho tường tận đấy! Thời buổi này có nhiều kẻ lừa đảo lắm, không cần thận một cái là sẽ bị lừa ngay!”
“Đúng đó! Đây là thuốc đấy, không phải là trò đùa đâu, nếu là thuốc giả, uống vào không những không đỡ hơn, nói không chừng còn trúng độc như chơi!”
“Bà cụ Thanh, nhìn thế nào cũng thấy tên nhóc này không hề giống người có thể lấy được nguyên thủy bổ phế đan!”
Thanh Khánh càng thêm chau mày nói: “Mẹ, viên nguyên thủy bố phế đan trong tay Nạp Hoàng Chi đó, ngay cả nhất bả thủ của Đà Nẵng cũng không thể nào lấy được, huống hồ gì là người khác?”
“Mẹ đừng để bị lừa đến hồ đồ đấy!”
Thanh Khánh cực kỳ lo lắng, lỡ như bà mẹ già cả của mình đi tin lời thằng con rể nhà giàu đó, uống bậy thứ thuốc tể không biết đào từ đâu ra này, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?
Bà cụ nhà họ Thanh lúc này lạnh lùng liếc ông ta một cái, cao giọng mắng: “Con đấy! Bản thân mình không có khả năng lấy được thứ này, còn nghĩ người khác cũng vô tích sự giống hệt như mình!”
“Thứ này, là khi mẹ đến tham gia yến tiệc ở nhà Nạp Lan, nhìn thấy Nạp Hoàng Chi đã khoe mẽ nó ít nhất phải đến mười lần, thậm chí còn đã chạm tay vào vài lần rồi!”
“Mẹ nói cho con biết, viên thuốc này, chính là viên thuốc mà lúc trước Nạp Hoàng Chi đã liều cả tính mạng để điều chế ra! “Mặc dù không biết tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng mà chính là đồ thật!”
Lời này vừa thốt ra, bốn bề xung quanh đều im lặng thin thít, tất cả mọi người đều không thốt nên lời. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.
Đây đây đây…
Thứ này chính là sinh mạng máu huyết của Nạp
Hoàng Chi đấy!
Làm sao anh có thể có được nó?
Chuyện này cũng quá thần kỳ rồi?
Bà cụ Thanh lúc này đang ôm chặt hộp quà, không chịu buông lỏng tay một giây phút nào.
Đúng vào lúc này, Thanh Vệ Vân đột nhiên tiến lên trên một bước, ‘soát’ một phát giành lấy hộp quà từ trong tay bà cụ Thanh, cẩn thận ngắm nghía thật kỹ.
Bà cụ Thanh lập tức nổi giận: “Vệ Vân, cháu muốn làm gì vậy?”
Thanh Khánh cũng tức giận không nhẹ: “Vệ Vân, con thật hỗn láo!”
Những người khác đều lần lượt đưa mắt nhìn nhau, ở giữa nơi đông người như vậy, Thanh Vệ Vân muốn làm trò gì đây?
Thật không nhờ Thanh Vệ Vân xem xét tỉ mẫn một hồi, anh ta đột nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, gằn từng chữ một: “Nói đi, cậu trộm được thứ này từ chỗ nào vậy!”
“Bây giờ cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu trả lại chỗ cũ!”
“Niệm tình cậu ít nhiều vẫn còn có chút lòng hiếu thảo, tôi sẽ không bắt cậu trở về đâu!”
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều bắt đầu nhìn nhau, nhưng mà ngay sau đó lại nhanh chóng có phản ứng!
Thanh Vệ Vân quả không hổ danh là rồng trong loài người của nhà họ Thanh, đầu óc thật là linh hoạt!
Một thằng con rể nhà giàu như Bùi Nguyên Minh, sao có khả năng lấy được nguyên thủy bố phế đan từ trong tay Nạp Hoàng Chi chứ?
Nạp Hoàng Chi hoàn toàn không buôn bán thứ này, cũng không thể nào tặng cho người khác.
Vậy mà bây giờ thứ này lại xuất hiện ở đây, vậy thì chỉ có thể có một loại khả năng mà thôi, đó chính là Bùi Nguyên Minh đi ăn trộm!
Bà cụ nhà họ Thanh cũng đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, bà ta lạnh lùng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, bà rất thích thứ này!”
“Nhưng nhà họ Thanh chúng tôi là gia tộc quan chức, rất chú trọng thể diện, thứ không được sạch sẽ cho dù có tốt thế nào đi chăng nữa chúng tôi cũng không thể nhận được!”
“Cậu nói tôi biết, rốt cuộc thứ này là từ đâu mà có!”
Vừa nghe thấy lời này, hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh vừa mới kính động khởi sắc được một chút, mặt mũi lại trở nên trắng bệch.
Ăn trộm? Tên nhóc Bùi Nguyên Minh này lại dám ăn trộm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...