Đương nhiên lúc ấy khi nghe thấy mấy lời này sắc mặt Trịnh Tuyết Dương cũng tái nhợt, không biết tại sao bên ngoài vẫn có tin đồn này. Thanh Vệ Vân đã nói như thế này, cô nhất thời không biết giải thích thế nào cho phải.
Đợi cô phản ứng kịp, chuẩn bị tiến lên một bước ra mặt thì không ngờ Bùi Nguyên Minh lại nói: “Cứ trả lời anh cả rằng anh chính là Thế Tử Minh đi.”
Đối với Bùi Nguyên Minh mà nói anh thừa nhận thân phận của mình trước mặt nhà họ Thanh cũng chẳng có gì to tát, tiện thể xem phản ứng nhà họ Thanh ra sao. “Xùy!”
Lúc này, mọi người há hốc mồm!
Anh chàng này thực sự là Thế Tử Minh sao?
Đó chính là chủ nhân năm đó của nhà họ Bùi, xây dựng tập đoàn hàng ngàn tỷ đồng chỉ bằng bàn tay trắng sao!
Nhà họ Thanh phát tài rồi sao!
Trái lại Thanh Vệ Vân lại không hề nói ý đồ của anh ta, chỉ bảo rằng: “Đúng là em rể quý, từ giờ trở đi nhà họ Thanh phải trông cậy vào em rồi, em phải giúp đỡ chúng ta nhiều vào nhé!”
Nhưng mà, ánh mắt của Thanh Khánh trở nên thâm sâu.
Nếu người trước mặt thực sự là Thế Tử Minh, thì nhà họ Thanh phải suy xét kỹ càng về lập trường của mình xem có còn muốn hợp tác với ba dòng họ đỉnh nhất nước nữa hay không.
Lúc này, Trịnh Tuấn rốt cuộc mới phản ứng.
Ông ta vội vàng nói: “Bùi Nguyên Minh, mày bốc phét đủ rồi đấy! Đây là chỗ nào mà mày dám khua môi múa mép như thế!”
Thanh Linh cũng lo lắng: “Bà cụ lớn họ Thanh ghét nhất là loại ăn to nói lớn đấy. Coi như mẹ cầu xin mày, đừng nổ nữa có được không!”
Trịnh Tuyết Dương hận không thể lấy tay bịt mồm Bùi Nguyên Minh lại.
Chỉ có Trịnh Khánh Vân là sửng sốt, không phải anh rể nói nên giữ bí mật thân phận của mình sao? Tại sao hôm nay anh ấy lại tự mình tiết lộ?
Lúc ấy Bùi Nguyên Minh mới nở nụ cười, nói: “Vâng anh cả, nếu như muốn, chỉ cần nói một câu là được.” “Phụt!”
Nghe những lời này, đám người Trịnh Tuấn sắp hộc máu đến nơi.
Đây không phải là chém gió quá đà rồi sao?
Mày đừng chém nữa có được không! “A ha ha ha….”
Lúc này, có một tràng cười ha hả vang lên phá tan bầu không khí ngượng ngùng của mọi người.
Trịnh Chí Dụng ôm bụng, cười nghiêng cười ngả. “Ông ơi, ông đừng trách cháu, tôi không nhịn được nữa, cháu thật sự cười sắp tắt thở đến nơi rồi!” “Cái thằng Bùi Nguyên Minh kia, nó bảo nó thật sự là Thế Tử Minh à!” “Phụt ha ha ha…” “Đường đường là Thế Tử Minh mà phải ở rể nhà họ Trịnh chúng tôi…” “Vậy thì tại sao mày không giúp đỡ gia đình họ Trịnh của chúng ta hả!?”
Trịnh Chí Dụng cười rất vui vẻ, ngay cả ông cụ Trịnh, người luôn giữ khoảng cách với gia đình nhà Trịnh Tuyết Dương từ đầu đến cuối cũng không nhịn được bật cười.
Thằng nhóc Bùi Nguyên Minh này hài hước thật đấy, đã bao lâu rồi mà vẫn như một thằng hề, không hơn không kém.
Đây không phải là chém gió bay nóc nhà còn gì, thôi thôi im cái mồm lại đi!
Thanh Vệ Vân cũng hơi ngấn ra, sau đó nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, một lúc sau, vẻ mặt anh ta thay đổi nói: “Cậu hoàn toàn không phải là Thế Tử Minh à, cậu còn ở rể nữa chứ…” “Thế mà cậu còn dám huênh hoang muốn giúp đỡ nhà họ Thanh chúng tôi!?”
Trịnh Tuấn lúc này mới vội vàng bước ra ngoài, không ngừng xin lỗi: “Cháu Vân ơi, Nguyên Minh chỉ nói đùa chút thôi mà, cháu là người rộng lượng, đừng để ý đến nó nhé!”
Trịnh Tuấn nào dám để cho Bùi Nguyên Minh xin lỗi?
Nhưng ông ta biết rằng nếu không ai đến xin lỗi, rất có thể cả nhà ông ta sẽ bị tống ra khỏi cửa.
Lúc đó còn ngại hơn.
Lúc này sắc mặt của Thanh Khánh tối sầm lại, ông ta cho rằng mình nhìn người rất chuẩn xác, còn cảm thấy Bùi Nguyên Minh quả thật rất có khí chất của Thế Tử Minh.
Thế nhưng kết quả đã điều tra rõ, nó chỉ là một thằng ở rể.
Tên này còn ăn nói lung tung như vậy, đây là đang khiêu khích tôn nghiêm nhà họ Thanh sao! Đúng lúc này, bà cụ lớn nhà họ Thanh run rẩy bước tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...