Chàng Rể Quyền Thế

Mấy nhân viên trong cửa hàng thoáng cái đã nhũn hết cả chân, đặc biệt là người ban nãy hãy còn kiêu ngạo, lúc này mới run rẩy nói: “Xin lỗi ngài, thật sự xin lỗi ngài… xin lỗi…” Lúc này, ngay cả quản lý của cửa hàng cũng phải nhanh chân chạy đến,

khom lưng cúi đầu, khách hàng lớn như vậy, đừng nói là mua đồ, ngay cả không mua gì, bọn họ cũng không dám gièm pha nửa lời.

“Không cần nói xin lỗi, toàn bộ phần trăm trích ra đều tính cho cô gái xinh đẹp này là được rồi.” Bùi Nguyên Minh chỉ vào một cô nhân viên khác từ đầu đến cuối đều vô cùng lịch sự, nói.

“Dạ dạ dạ.” Cửa hàng trưởng kia không ngừng gật đầu, còn cô nhân viên ban nãy vừa chế giễu Bùi Nguyên Minh kia, giờ phút này đã tái hết cả mặt mũi, tờ hoá đơn kia lên đến mấy tỷ kia, trích phần trăm ra cũng phải được mấy chục triệu đồng, từng ấy tiền đều cứ thế mà rơi khỏi tay cô ta, hơn nữa cô ta còn đắc tội với một khách hàng lớn, giờ phút này, chỉ thiếu mỗi nước

quỳ xuống cầu xin thôi. Lúc này, cô gái xinh đẹp vốn đang muốn ngồi xem kịch hay kia bỗng dâng tiến lên, quát lớn: “Cửa hàng các cô làm ăn kiểu gì vậy? Đôi giày đó là do tôi chọn trước, tại sao cô lại bán cho anh ta?”

Vốn dĩ, cô gái này đã rất ghen tị với vẻ đẹp của Trịnh Tuyết Dương, giờ lại nhìn thấy chàng trai trẻ bên cạnh cô thực sự có thể mua được một đôi giày mấy trăm triệu, thoáng chốc đã tức điên lên.


Bùi Nguyên Minh liếc sang cô gái kia bằng một ánh mắt khó hiểu, không thèm đếm xỉa đến cô ta, nói: “Lát nữa nhớ gửi toàn bộ những thứ này đến Công ty Đầu tư Bùi thị.”

“Vâng thưa anh.” Trưởng cửa hàng cung kính mở lời.

“Thằng nhóc thối, không nghe thấy bà đây nói gì à? Đôi giày đó là do bà đây nhìn thấy trước! Mày dựa vào cái gì mà nói mua là mua?” Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh, tỏ vẻ bất mãn, giương nanh múa vuốt.

“Dựa vào việc tôi có tiền.” Bùi Nguyên Minh thản nhiên vẫy vẫy tấm thẻ ngân hàng trong tay.

“Mày…” Cô gái xinh đẹp kia lập tức nhào đến, vung tay lên định tát. BỐP!

Một tiếng bạt tai vang lên, nhưng Bùi Nguyên Minh lại không bị gì cả, ngược lại là cô gái xinh đẹp kia lập tức ôm lấy mặt mình, thất tha thất thểu lùi về phía sau.

Người đàn ông trung niên hói đầu kia mặt mũi đổ đầy mồ hôi lạnh, ngay thời khắc quan trọng đã phản xạ khá tốt, cho người phụ nữ ngu ngốc kia một cái tát, bằng không thì hôm nay họ xong đời rồi.

Cô gái xinh đẹp này không biết cái gì gọi là thẻ đen, nhưng ông ta thì biết, lại còn hiểu rõ chiếc thẻ đen trong tay của Bùi Nguyên Minh kia có ý nghĩa gì.

Một nhân vật lớn như vậy, nếu thật sự chọc đến anh, e rằng toàn bộ tài sản của ông ta sẽ trong phút chốc mà biến mất hết.

“Anh… anh… thực sự vì một người ngoài? Mà đánh tôi?” Cô gái xinh đẹp kia không thể tin được mà thốt lên.


“Một kẻ làm gái do bẩn như cô mà cũng dám lên mặt với ông đây? Cô thật sự cho rằng bình thường tôi thương yêu cô là cô có quyền trèo lên đầu tôi ngồi, muốn làm mưa làm gió gì thì làm à?”

Người đàn ông hói đầu thẳng chân đạp một cái, khiến cho cô gái xinh đẹp kia ngã nhào ra đất, sau đó mới khom lưng cúi đầu quay người lại.

“Chuyện này… Thưa anh, là do tôi dạy dỗ không nghiêm, nếu có gì xúc phạm tới anh, xin anh hãy rộng lòng tha thứ.” Lúc nói những lời này, người đàn ông kia không hề có được cái khí phách khi mà ông ta ra tay đánh phụ nữ, ngược lại còn vô cùng hèn mọn. Bùi Nguyên Minh chỉ cười mà không đáp.

Nhìn được điều này, lão đầu hói chỉ cảm thấy kinh hãi, sau một thoáng nghiến răng nghiến lợi, lập tức quỳ xuống nói: “Thưa anh, chuyện vừa rồi là do chúng tôi không đúng, anh cho chúng tôi xin lỗi! Còn cô nữa, ra đây xin lỗi mau!”

Cái cô gái xinh đẹp tuy là kiêu ngạo, thể nhưng cũng không có ngu ngốc, giờ phút này cũng đã nhận ra mình động phải người không nên động, tuy vẻ mặt thì đau khổ, nhưng cô ta cũng cố gắng quỳ xuống nói: “Thực sự xin lỗi, chuyện vừa rồi là do chúng tôi không đúng.”

“Thưa anh, nếu không có việc gì khác, chúng tôi xin phép đi trước?”

Thấy Bùi Nguyên Minh không hề có ý định mở miệng, tên đàn ông trọc đầu bèn lịch sự hỏi một câu, sau khi anh khẽ gật đầu, ông ta mới kéo theo cô gái xinh đẹp kia rời đi.


Cảnh này, thật sự khiến cho toàn bộ nhân viên và khách trong cửa hàng vô cùng sững sờ, không rõ chuyện gì vừa xảy ra. Rốt cuộc người thanh niên này là ai?

Tuy quần áo trên người đều là hàng vỉa hè, lại còn dùng điện thoại cổ lỗ sĩ, nhưng có thể khiến cho người đàn ông lắm tiền kia sợ hãi như vậy?

Bên này, Triệu Lan Hương cũng không cách nào tin được, Bùi Nguyên Minh là một kẻ đến ở rể, là trò cười của cả thành phố Hải Dương này, sao có thể có nhiều tiền như vậy được? Hơn nữa, vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Gã đàn ông trung niên kia rõ ràng rất sợ hãi anh!

Mặc dù chuyện xảy ra ngay trước mắt, thế nhưng cô ta vẫn cảm thấy thật khó tin.

“Thưa anh, chuyện vừa rồi chúng tôi rất xin lỗi anh, là lỗi của chúng tôi, tôi xin cam đoan rằng từ nay về sau, trong tiệm chúng tôi sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì tương tự nữa!” Nhân viên bán hàng lúc này mới vội vàng chạy đến, cúi đầu nói với anh.

Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn cô ta một cái, không thèm nói gì, nếu không phải nhân viên bán hàng vừa rồi lớn tiếng chế giễu Trịnh Tuyết Dương thì anh cũng chẳng muốn so đo với cô ta làm gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui