Chàng Rể Quyền Thế

“Đúng thế, cũng vì người đó thôi.” Bùi Hạo Nhiên mỉm cười.

Trên mặt Trịnh Tuyết Dương là biểu cảm không biết nên giải thích như thế nào: “Nhưng vấn đề là người nhà họ Trịnh chúng tôi không quen biết người đó.”

“Người ngoài cứ đồn đại tôi là một đứa con gái lăng loàn, đã lén lút gặp mặt người kia nhưng vấn đề là tôi còn chưa nhìn thấy mặt anh ta bao giờ, thậm chí anh ta béo gầy cao thấp thế nào tôi còn không biết!”

“Chỉ vì những lời buộc tội không chính đáng này mà các người gánh hết tội danh lên đầu nhà họ Trịnh chúng tôi. Sao các người có thể làm như thế được chứ?”

“Cô… Cô chưa từng nhìn thấy mặt anh ấy ư?”

Trên mặt Bùi Hạo Nhiên là vẻ kỳ lạ, một lát sau anh ta cười ha hả: “Thú vị, đúng là rất thú vị. Thảo nào anh hai luôn nói anh cả là người khó đối phó nhất, lúc đấy tôi còn không tin nhưng giờ thì tôi tin rồi. Ha ha ha…”


“Chẳng nhẽ tôi thực sự đã gặp Thế Tử Minh rồi ư?” Trong đầu Trịnh Tuyết Dương lần lượt điểm qua rất nhiều khuôn mặt nhưng người nào cũng bị cô âm thầm phủ nhận, trong đó bao gồm cả Bùi Nguyên Minh. Vì cô cho rằng nếu Bùi Nguyên Minh đúng là Thế Tử Minh thì sao anh có thể để người ta chặt đứt đầu ngón tay được cơ chứ?

“Thôi được rồi, nếu người đó đã không muốn nói thì tôi cũng sẽ không vạch trần làm gì cả, không thì trò chơi sẽ mất vui ngay.”

Trên mặt Bùi Hạo Nhiên là nụ cười vô cùng tàn nhẫn. “Trịnh Tuyết Dương, tôi cho cô hai lựa chọn. Thứ nhất, cô tự tay cởi sạch ra rồi ngoan ngoãn hầu hạ tôi như một con chó. Thứ hai, cô có thể rời khỏi đây nhưng người chịu khổ sẽ là người chồng rẻ tiền, vô dụng của cô. Ngón tay, ngón chân cậu ta sẽ bị chặt đứt hết, nói không chừng cuối cùng cậu ta lại bị ném xuống Châu Giang làm mồi cho cá ấy chứ.”

Bùi Hạo Nhiên nở một nụ cười đểu giả.

Anh ta đã đạt được mục đích của mình rồi. Vốn dĩ bây giờ anh ta cũng không muốn ra tay với Bùi Nguyên Minh nữa mà ngược lại anh ta còn đang có ý định thả Bùi Nguyên Minh đi ấy chứ.

Theo anh ta thấy, chỉ cần anh ta có thể ép người phụ nữ trước mặt ngoan ngoãn nghe theo lời mình, vậy thì chẳng phải người anh cả thân yêu của anh ta sẽ phát điên lên hay sao?

Đến rồng còn có vảy ngược, người nào chạm vào thì chắc chắn phải chết, đấy là lẽ dĩ nhiên rồi.

Đến khi đó, Bùi Nguyên Minh và Bùi Văn Kiên đối nghịch với nhau thì không biết cuối cùng người nào sẽ dành chiến thắng. Nhưng không cần biết cuối cùng ai là người thắng, chỉ cần biết người ngồi ở giữa hưởng lợi chắc chắn sẽ là Bùi Hạo Nhiên mà thôi.

Nên đó là lý do mà bây giờ Bùi Hạo Nhiên đang cảm thấy vô cùng vui vẻ, thậm chí anh ta còn định đợi cho đến khi mọi chuyện kết thúc thì sẽ giải quyết Trịnh Tuyết Dương sau.Chỉ có như vậy thì anh ta mới có thể thuận lợi hắt nước bẩn cho Bùi Văn Kiên được.


“Mau chọn đi, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn…” Bùi Hạo Nhiên cười đến mức mất hết vẻ nghiêm nghị, chỉ còn đọng lại sự đều giả, xấu xa, đây đúng là trò mèo vờn chuột vô cùng thú vị mà. Mà anh ta thì không ngại chơi lâu thêm chút nữa, vì trò chơi này quá thú vị, quá hợp khẩu vị của anh ta.

Sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương đã tái nhợt đến cùng cực, cô cắn môi mình đến mức suýt nứt ra, hai tay cô ôm chặt lấy thân mình, chậm chạp đưa ra quyết định, cả người thì không ngừng run rẩy…

“Xem ra tôi phải chiếu cố cô một chút rồi…” Bùi Hạo Nhiên liếm liếm đôi môi khô khốc rồi chậm rãi đi về phía trước…

Khi Trịnh Tuyết Dương đến khách sạn thì gần như cùng lúc đó, ông cụ Trịnh cũng nhận được thông tin từ ngân hàng rằng tấm chi phiếu có thể sử dụng được rồi.

Ông ta và Trịnh Tuấn bèn chạy đến bãi đất ngay lập tức. Nhưng chỉ vừa mới bước vào cửa thôi mà hai người họ đã ngây ngẩn cả người.

Vì khi đó Bùi Nguyên Minh đang đi ra khỏi tầng hầm, trên tay anh cầm theo một đống giấy tờ chứng nhận, bao gồm giấy chứng nhận bất động sản và rất nhiều thứ khác.

Nhưng điều quan trọng nhất chính là Bùi Nguyên Minh không chỉ còn nguyên vẹn, hoàn hảo mà trên người anh thậm chí còn không có một vết máu nào cả.


Ánh mắt của ông cụ Trịnh và Trịnh Tuấn đồng thời rơi vào hai tay của Bùi Nguyên Minh, ai ngờ hai bàn tay anh vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu một ngón.

Nhưng trong video rõ ràng đã có người bị chặt ngón tay rồi mà.

Lúc ông cụ Trịnh và Trịnh Tuấn còn đang mải ngần người thì Bùi Nguyên Minh đã đi tới nơi, anh nhìn tấm chi phiếu trong tay họ rồi khẽ cau mày mà hỏi: “Chi phiếu giá trị ba nghìn năm trăm tỷ? Hai người lấy nó ở đâu ra vậy?”

Bấy giờ Bùi Nguyên Minh mới nhận ra có lẽ mình đã tính toán sai chuyện gì rồi. “Cậu… Sao cậu lại không có chuyện gì vậy?

Không phải ngón tay của cậu đều bị đám người đó chặt rồi à?” Trịnh Tuấn run rẩy mở miệng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui