“Thế Tử Minh là… là thần tượng của cháu, anh… Anh ta… không phải là người bình thường để người khác gặp mặt…” “Sức khỏe cháu không tốt, nhìn thấy anh ta là ngất rồ..” “Là cháu làm mọi người mất mặt…”
Miệng Ngụy Thanh đắng chát, thế nhưng không thể không mở miệng như vậy được, bởi vì anh ta còn phải gánh vác cả một dòng họ trên lưng. “Thì ra là vậy, dì còn cho rằng cháu đang muốn nói tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh này là Thế Tử Minh cơ đấy!”
Thanh Nhã thở dài một hơi, chỉ cần tên con rể ở nhờ này không phải Thế Tử Minh là được rồi. “Thôi, không sao đâu, trước hết phải nghỉ ngơi cho khỏe đã, chúng ta cứ gác lại chuyện của quân đội
Quý Đức rồi tính sau…” Lữ Lâm an ủi một câu.
Nhưng mà sau khi nói xong, ông ta lại tò mò hỏi: “Mà nói, hôm nay cháu có thấy tên rác rưởi này ở quân đội Quý Đức không?” “Có!”
Ngụy Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Bùi
Nguyên Minh một chút. “Cái gì? Tên rác rưởi này đi thật à?”
Mấy người Thanh Nhã nghe vậy, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin.
Thật không ngờ tên rác rưởi Bùi Nguyên Minh này lại đi tham gia buổi thi nhập ngũ được. “Thưa chú, thưa dì, cháu về nghỉ ngơi trước đây, mọi người cứ tự nhiên, cháu không quấy rầy mọi người nữa đâu.”
Có Bùi Nguyên Minh ở đây, Ngụy Thanh nào có tâm tư ăn cơm nữa?
Bây giờ đến cả Trịnh Khánh Vân cũng không dám có tâm tư gì khác, chỉ muốn nhanh chóng quay về Kim Lăng.
Đà Nẵng này quả thật không phải nơi của người ngu, cứ động một chút là dọa chết người ta, về sau có đánh chết anh ta cũng không dám tới nữa.
“Vậy à, vậy làm khổ cháu rồi, chú dì sẽ đưa con quay về…” Lữ Lâm đứng lên.
“Không ăn cơm nữa, chúng ta về trước đây!” Thanh Nhã lên tiếng nói.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh sốt ruột: “Em gái, em dâu, rốt cuộc các người có tha cho bọn tôi không?” “Tha!” “Đúng rồi, qua mấy hôm nữa là lễ mừng thọ của bà nội, các người cũng có thể tới tham gia!” “Bà nội mấy năm nay bắt đầu ăn chay niệm phật, nói tốt nhất là con cháu đầy đàn, bà miễn cưỡng nhận các người, đến lúc đó nhớ biểu hiện cho tốt.”
Nghe được câu nói này, Thanh Linh sướng đến phát rồ lên.
Hơn hai mươi năm rồi!
Từ sau khi gả cho Trịnh Tuấn, bà ta còn chưa được quay về nhà mẹ đẻ!
Không ngờ bây giờ lại có thể đi tham gia lễ mừng thọ của bà nội? “Đến lúc đó chúng tôi sẽ đi, chắc chắn sẽ đi!” Trịnh Tuấn cũng rất kích động.
Những ngày tháng bọn họ ở nhà họ Trịnh đã quá thê thảm rồi, bây giờ có thể dựa vào nhà họ Thanh, phải ôm đùi cho thật chặt.
Đợi đến khi ba người Thanh Nhã rời đi.
Tâm trạng lúc này của Thanh Linh thoạt trông không tệ, bà ta quay qua nhìn Bùi Nguyên Minh một lúc, nói: “Lần này coi như cậu may mắn, chúng tôi không so đo với cậu.” “Đến lúc đó cậu cũng cùng đi tham gia lễ mừng thọ của bà nội đi.”
Thanh Nhã vừa nói cùng đi, rõ ràng là bà ta không dám tự ý bắt Bùi Nguyên Minh ở nhà.
Lỡ mày bà nội hỏi đến thì phải làm sao bây giờ? “Không ngờ chúng ta cũng có ngày hôm nay! Về sau nhà họ Trịnh là do hai người chúng ta định đoạt!”
Giờ phút này Trịnh Tuấn cảm thấy mình đứng thằng eo lên được rồi! “Bà xã à! đêm nay tôi ra ngoài họp mặt với mấy người bạn tốt lâu năm, nhân tiện nghe ngóng tin tức nhà họ Thanh một lúc.”
“Đừng để đến lúc chúng ta đi rồi, người nào nên đắc tội người nào không nên cũng không biết, vậy thì khó xử rồi!”
Rõ ràng là mấy năm nay Trịnh Tuấn lăn lộn không ít ở Dương Thành, còn nhận là quen biết mấy người bạn qua đường, bằng không sẽ không nói ra mấy lời như vậy.
Thanh Linh khẽ nhíu mày, nhưng mà bà ta vẫn nói: “Được rồi, ông đi hỏi thăm cho rõ đi, nhưng mà ông nhớ kỹ, đừng có đi cá cược gì cả!”
Khi đang nói chuyện, Thanh Linh đưa cho Trịnh Tuấn một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có ba trăm triệu mà bà ta đã mượn Bùi Nguyên Minh trước đó.
Bùi Nguyên Minh theo bản năng nhìn Trịnh Tuấn một chút, ông bố chồng này của mình hình như ở Dương Thành có tiếng là ma cờ bạc, đây cũng là nguyên nhân mà anh vẫn luôn ở Dương Thành nhưng không ra mặt.
Trước đó Bùi Nguyên Minh vẫn không đặt chuyện này trong lòng, hôm nay nghe thấy Thanh Linh nói như vậy, rõ ràng là đã được chứng thực. “Bà xã à! Bà yên tâm đi, tôi đã sớm hối cải để làm một con người mới rồi, lần này tôi muốn phấn đấu vì tiền đồ của chúng ta, không phải là đi làm loạn..”
Trịnh Tuấn vỗ ngực, không ngừng hứa hẹn.
Không lâu sau, Trịnh Tuấn đã tụ tập với một đám người mà ông ta gọi là bạn bè.
Qua ba tuần rượu, một tên côn đồ bá vai Trịnh Tuấn nói: “Ông Tuấn à, lâu ngày không gặp, chúng ta đi xem thử vận may nhé? Nghe nói có sòng bạc mới mở, người chia bài đều là mấy cô em bốc lửa đến từ Las Vegas đấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...