Công Tử Hải vỗ bàn một cái thật mạnh, cả người anh ta đứng lên, hét một cách giận dữ về phía Bùi Nguyên Minh: “Con mẹ nó, mày là cái thá gì chứ? Dám đùa giỡn với ông đây sao? Hôm nay ông đây sẽ không cho mày bước ra khỏi cửa này dù chỉ là nửa bước!” “Xoet…”
Ngay sau đó, hai tên đàn em đứng sau lưng Công Tử Hải đồng thời rút dao găm bên hông ra.
Cùng lúc đó, cửa tầng hầm ngầm dưới đất đã bị người nào đó mở ra, bên ngoài lại có thêm mười mấy người đi vào, nhanh chóng bao vây hai người Bùi Nguyên Minh và Hạ Vân lại.
Đây đều là lính đánh thuê có sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, là nhân vật đã trải qua chiến trường, trên thân từng người đều lan tràn hơi thở giết chóc.
Công Tử Hải lạnh lùng nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Cái tên họ Bùi kia, mày cũng không ra bên ngoài hỏi thăm một chút, cả cái Dương Thành này có thằng nào dám động đến ông đây không?” “Kẻ sau lưng mày có đến thì cũng thôi đi, nhưng mày chỉ là một thằng tay chân lại dám phách lối với ông đây! Mày đúng là tự tìm đến cái chết!”
Công Tử Hải rất tức giận, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai dám ngỗ nghịch với anh ta như thế.
Bùi Nguyên Minh cười lên tiếng: “Chúng ta đang nói chuyện làm ăn cơ mà. Anh ra giá trên trời, tôi tất nhiên phải rơi xuống đất trả tiền rồi!” “Hơn nữa tôi đang rất thành tâm. Bình thường mà nói, thứ cung cấp cho người trong cuộc này sẽ không lấy tiền.”
Nghe được lời này của Bùi Nguyên Minh, Công Tử Hải và đám đàn em của anh ta đều giận đến điên người. Đồ vật mấy trăm triệu mà lại muốn mua bằng một đồng tiền thôi sao? Nghĩ gì vậy chứ!
Công Tử Hải đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Mày nghiêm túc đấy à?” “Đương nhiên tôi nghiêm túc, một đồng tiền.” Bùi
Nguyên Minh gật đầu nói. “Vậy thì tao cũng nghiêm túc. Hoặc là mày dùng năm trăm triệu mua những vật này, hoặc là tao sẽ phế đi hai tay hai chân mày, tự mày chọn đi!” Công Tử Hải cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại. “Ha..” Bùi Nguyên Minh khẽ cười một tiếng, nhìn Hạ Vân nói: “Có người muốn phế bỏ hai tay hai chân tôi kìa, tôi rất sợ hãi đấy!”
Hạ Vân mìm cười lên tiếng: “Tổng giám đốc, anh yên tâm đi, có tôi bảo vệ anh rồi.”
Lời này vừa nghe liền biết đang nhạo báng Công Từ Hải, để một cô gái yếu ớt đến bảo vệ anh sao?
Đang nói đùa cái gì vậy chứ?
Khóe mắt Công Tử Hải trở nên run rẩy, nói: “Họ Bùi, mày cho rằng ông đây đang đùa giỡn với mày hay sao?” “Mày cho rằng hai người chúng mày còn có thể tự do ra vào nơi này của tao hay sao?” “Mày có biết vì sao tạo lại có thể làm cái nghề buôn bán này, hơn nữa từ trước tới nay lại chưa từng có ai dám gây trở ngại gì cho tao không?”
“Bởi vì, những đàn em của tao đều là lính đánh thuê xuất ngũ, mỗi một người đều đã từng trải qua chiến trường thực sự!”
“Sức chiến đấu của bọn họ không phải người học qua chút công phu mèo quào có thể tưởng tượng!”
“Đừng nói mày, kể cả vị đứng sau lưng mày kia nếu muốn đối phó tao thì đều sẽ phải đánh đổi khá nhiều!” “Mày lấy cái gì so với tao? Dựa vào con đàn bà bên cạnh mày sao? Quả thực là trò cười!”
Hạ Vân trước đó có điều tra, tên Công Tử Hải này quả thật có tiền vốn để phách lối.
Mặc dù anh ta không phải là xã hội đen mà là xen vào khu vực màu xám, có điều anh ta quả thật cũng có chút thực lực.
Chẳng những giao hảo với cả hắc bạch đạo, hơn. nữa anh ta còn nắm giữ rất nhiều bí mật, lại cộng thêm mấy tên đàn em mạnh mẽ kia, đúng thật là ở Dương Thành này không có mấy người dám động đến anh ta.
Đương nhiên, Bùi Nguyên Minh nhất định là ở trong nhóm mấy người này là được rồi.
Chỉ tiếc là Công Tử Hải ngàn tính vạn tính lại chưa từng tính đến điểm này. “Khoe khoang xong rồi sao?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng lên tiếng. “Phế nó cho tao!” Nghe vậy, Công Tử Hải phẫn nộ lên tiếng ra lệnh.
Bùi Nguyên Minh đứng lên, ánh mắt rơi xuống trên người những tên đàn em kia. Anh tùy ý cởi áo sơ mi, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh lùng, “Mấy người chuẩn bị lên từng người một? Hay là chuẩn bị xông lên cùng một lúc?”
Trong nháy mắt nhìn thấy Bùi Nguyên Minh cởi áo sơ mi, vẻ khinh thường vốn có trên mặt những tên đàn em chuyên nghiệp kia đều nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một sự nghiêm túc kì lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...