“Năm trăm triệu? Có chút đắt đấy. Làm sao tôi biết được đoạn video các anh quay có giá trị như vậy?” Bùi Nguyên Minh cười.
“Ôi, người anh em, anh có biết tôi đã mạo hiểm bao nhiêu khi làm video này không?”
“Ngoài ra, tôi cũng sẽ đưa vào một số bằng chứng và tài liệu khác…”
“Hệ lụy đằng sau chuyện này quá lớn, không phải chỉ một hai gia đình. Tôi sợ rằng sẽ có vài gia đình muốn tống khứ tôi sau khi đoạn video này được công bố…”
“Năm trăm triệu, thật sự không nhiều.”
Dáng vẻ của Công Tử Hại làm tôi thấy xấu hổ thay.
Tuy nhiên, lúc này có một thông điệp vô tình cũng được tiết lộ ra, đó là không chỉ gia đình nhà họ Bối mà những người khác cũng có liên quan đến vấn đề này.
Và anh ta có thông tin khác trong tay.
Ai ngờ, anh ta nói những lời này, khiến cho ánh mắt của Minh có hơi lạnh lẽo. Anh ta nhìn chằm chằm Công Tử Hải, lạnh lùng nói: “Anh biết nhiều như vậy, còn có những tư liệu bổ trợ khác. Rõ ràng hồi đó anh không phải vô tình quay lại những thứ này?”
“Anh có thể chụp những bức ảnh này khi đó, cho thấy rằng anh cũng có thể cứu người, hoặc anh thực sự đã tham gia vào việc đó.”
Nói xong, Bùi Nguyên Minh đã tiến lên một bước, sát khí trên người tản ra.
Hai tên vệ sĩ phía sau Công Tử Hải đồng thời bước ra, sát khí trên người cũng hung hăng không kém. Rõ ràng, chỉ cần Công Tử Hải gia ra lệnh, bọn họ có thể phế bỏ Bùi Nguyên Minh.
Công Tử Hải hít một hơi tẩu rồi nhàn nhạt nói: “Anh là người phát ngôn của người đó, sau lưng có quý nhân, tôi không muốn xúc phạm anh.”
“Nhưng, anh muốn làm loạn, tôi cũng không ngại tiễn anh đi tây thiên, để nói chuyện với người đứng sau lưng anh!”
“Người đó mặc dù rất quyền lực, nhưng dù sao cũng đã rút lui khỏi Dương Thành nhiều năm rồi, phải không?”
Rõ ràng, Công Tử Hải rất tự tin. Ngay cả người trong truyền thuyết, anh kiêng nể, nhưng không sợ hãi chút nào.
Sau khi Bùi Nguyên Minh ngẩng đầu nhìn Công Tử Hải một lát, khi anh ta nhắc tới người đó, vậy mà anh ta vẫn có thể có loại dũng khí này.
Hoặc có nghĩa là nhân vật này có sức mạnh thực sự, hoặc có nghĩa là một kẻ ngốc thực sự. Nhưng Công Tử Hải này hoàn toàn không phải kẻ ngốc, vậy có thể thấy rằng thực lực của hắn rất kinh khủng.
Minh ngồi xuống rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm liên cười nói: “Công Tử Hải, năm trăm triệu nhất định là không được, nhưng giá cả là chuyện thương lượng, không phải sao?”
Sau khi nhìn Bùi Nguyên Minh một cái thật sâu, Công Tử Hải vẫy tay ra hiệu cho hai vệ sĩ phía sau lùi lại, sau đó nhẹ giọng nói: “Công Tử Hải tôi làm việc từ trước đến nay đều là người sạch sẽ, ngăn nắp. Tôi không thích nói lời vô ích. Anh hãy nói ra một con số.
Minh suy nghĩ một chút liền duỗi ra một ngón tay.
Công Tử Hải thấy vậy, sắc mặt thay đổi, cười nói: “Một trăm triệu? Anh đang đùa cái gì vậy? Cái này không thể! Bốn trăm triệu, tôi còn có thể suy nghĩ!”
Minh nở nụ cười: “Anh nhìn nhầm rồi, không phải một trăm triệu…”
“Anh…” Công Tử Hải đứng lên hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Minh: “Mười triệu? Bùi Nguyên Minh, anh đừng đi quá xa!”
“Chọc giận tôi, anh cảm thấy anh sẽ có kết cục tốt sao?”
“Anh có thể ra khỏi nơi này không? Anh thực sự cho rằng tôi ăn chay sao?”
Minh cười cười, vươn tay vỗ vỗ vai Công Tử Hải, nhẹ nói: “Sao lại tức giận, chuyện làm ăn là thương lượng, giá này không vừa lòng, thì tôi ra giá khác?”
Khuôn mặt Công Tử Hải lộ ra vẻ dịu dàng, chỉ coi như Bùi Nguyên Minh vừa mới đang nói đùa.
Tuy nhiên, câu tiếp theo của Bùi Nguyên Minh đã thay đổi biểu cảm của anh ta một cách nhanh chóng.
“Ý tôi là, một đồng.”
Nói đến đây, cả phòng hop như nổ tung!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...