Lúc này, ngay cả bản thân Lê Ngữ Đồng cũng bị làm cho giật mình.
Cô ta không ngờ rằng Bùi Nguyên Minh thực sự vội vàng đến mức đó, đã trực tiếp đến tìm cô ta.
“Anh là ai? Anh muốn làm gì? Không biết đây là nơi nào sao? Muốn gây chuyện à?”
Chu Kiến Phàm phản ứng trở lại, không nhịn được tức giận hét lên.
Vừa rồi chỉ cần anh ta nói thêm vài câu là có thể thuyết phục được Lê Ngữ Đồng rồi, kết quả là tên này đột nhiên xuất hiện, khiến cho bầu không khí trực tiếp bị hủy hoại.
Lần sau, muốn có được cơ hội như thế này cũng không biết là khi nào nữa.
Giờ phút này, anh ta rất muốn bóp chết Bùi Nguyên Minh.
Ba mẹ của Lê Ngữ Đồng lúc này cũng tò mò nhìn Bùi Nguyên Minh, hỏi: “Con gái, người này là ai thế? Sao trông lại có chút quen mắt thế?”
Lê Ngữ Đồng bất lực trả lời: “Ba mẹ, đây là Bùi Nguyên Minh.”
Sắc mặt của ba Lê Ngữ Đồng lập tức thay đổi, nói: “Sao cơ? Bùi Nguyên Minh! Chính là người bạn học đại học đó của con? Cậu ta đến đây làm cái gì? Sao con lại liên hệ với cậu ta?”
“Cậu ấy…. trước đây từng cùng con tham gia hội cựu sinh viên, tự nhiên có liên hệ thôi.” Lê Ngữ Đồng giải thích.
Phía đối diện, sắc mặt của ba Chu Kiến Phàm đã trở lên đen xì, ông ta chất vấn: “Ông Lê, ông có ý gì đây? Lẽ nào ông còn đặc biệt sắp xếp cho một người nữa đến xem mắt hay sao?”
“Nếu như ông không hài lòng với nhà họ Chu chúng tôi, ông cứ nói thắng ra là được rồi, cần gì phải làm như vậy!?”
Lúc này Bùi Nguyên Minh mới hiểu ra, hóa ra bọn họ đang xem mắt.
Ba của Lê Ngữ Đồng lập tức giải thích: “Ông Châu, ông hiểu nhầm rồi, thằng nhóc con này là bạn học đại học của con bé mà thôi!”
“Hơn nữa, Chu Kiến Phàm tuổi trẻ, lại giỏi giang! Tên nhóc này sao có thể so được với Chu Kiến Phàm cơ chứ?”
“Tôi nghe nói thằng nhóc này làm rể ở nhà người ta, là một phế vật, hèn nhát và bất tài!”
“Tài sản trên người Chu Kiến Phàm lên đến mấy chục tỉ đồng, đây mới chính là tổng giám đốc trẻ tuổi thực sự!”
Nghe thấy ba của Lê Ngữ Đồng tán dương bản thân như thế, vẻ mặt của Chu Kiến Phàm lập tức dịu đi rất nhiều.
Dù sao thì vừa rồi khi anh ta nhìn thấy Lê Ngữ Đồng đối mặt với Bùi Nguyên Minh, dường như có chút lúng túng, anh ta còn tưởng rằng giữa hai người có chuyện gì đó.
Bây giờ xem ra, chỉ là một người ở rể mà thôi, còn có chuyện gì nữa chứ? Do bản thân nghĩ nghiều mà thôi.
Chu Kiến Phàm thở dài một hơi, nhưng mà lúc này anh ta muốn mượn tay Bùi Nguyên Minh để làm nền cho bản thân, anh ta theo bản năng đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới mấy lần, nói: “Lê Ngữ Đồng à! Người bạn học này của em có phải là đang không có việc làm không? Hay là đến công ty của anh đi, đúng lúc công ty anh đang thiếu một nhân viên quét dọn. Nể mặt em, một tháng anh có thể trả cho cậu ta mười triệu năm trăm nghìn đồng!”
Nói xong, gương mặt của Chu Kiến Phàm lộ ra vẻ đắc ý, đừng xem thường công việc mười triệu năm trăm nghìn đồng, ngoài kia có bao nhiêu người đang muốn có được kìa!
Bùi Nguyên Minh không để ý đến anh ta, mà nhìn về phía Lê Ngữ Đồng nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết mọi người đang xem mắt…”
Vẻ mặt Lê Ngữ Đồng có chút kỳ quái, nhưng cô ta nhanh chóng lắc đầu nói: “Không sao, tôi còn phải cảm ơn cậu…”
“Bỏ đi, không nói chuyện này nữa, cậu vội vàng đến tìm tôi như vậy, có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn thay một bậc cha chú của tôi mua một căn nhà, vì vậy đặc biệt đến tìm cậu” Bùi Nguyên Minh nói.
Hóa ra là mua nhà sao? Lại còn thay một bậc cha chú mua nhà? Ha ha ha.” Ba của Chu Kiến Phàm nở nụ cười kinh thường nói.
Mua nhà?
Dưới cái nhìn của bọn họ, Bùi Nguyên Minh nhiều nhất cũng chỉ có thể mua được một căn nhà nhỏ khoảng 7, 80 mét vuông, hơn nữa còn nói là thay một bậc cha chú mua.
Chỉ sợ là muốn tìm Lê Ngữ Đồng để có chút ưu đãi, sau đó kiếm chút tiền chênh lệch ở phía bậc cha chú kia.
Dù sao thì Lê Ngữ Đồng cũng làm ở một công ty bất động sản rất lớn, cô ta lại là giám đốc, có thể ưu đãi rất nhiều.
Những năm gần đây, có không ít người đến tìm Lê Ngữ Đồng để được ưu đãi.
Thậm chí còn có không ít người làm môi giới, đều đến chỗ Lê Ngữ Đồng để có được ưu đãi, sau đó bán ra ngoài kiếm chút tiền chênh lệch.
Hiện giờ, dưới cái nhìn của ba Chu Kiến Phàm, Bùi Nguyên Minh chính là dạng người này.
Một người làm môi giới, lại còn nói toạc móng heo ra như thế, vừa nhìn đã biết không làm nên trò chống gì rồi.
Nhưng Lê Ngữ Đồng không để ý đến bọn họ, cô ta nghĩ một lúc rồi nói: “Bùi Nguyên Minh, ý của cậu là, không cần khu chung cư nhỏ đó của chúng tôi, mà muốn một căn tốt hơn sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...