Chàng Rể Quyền Thế
Tần Quý Minh làm như mắt điếc tai ngơ, ông chỉ nhìn chăm chăm Bùi Nguyên Minh chờ anh mở miệng.
Nếu Bùi Nguyên Minh không nói gì, Tần Quý Minh ngay cả thở cũng không dám.
“Ô, tôi không sao nhưng quần áo của tôi bẩn rồi. Tôi đã mua bộ quần áo này với giá ba mươi lăm nghìn ở một quầy hàng ven đường. Tôi rất thích nó đó nha.”
Bùi Nguyên Minh nhẹ nhàng nói như thể muốn nói một vấn đề tâm thường không quan trọng.
Tần Quý Minh theo bản năng nhìn vạt áo của Bùi Nguyên Minh, quả nhiên thấy chỗ đó ướt một mảng lớn còn dính cả lá trà.
Tần Quý Minh lập tức tức giận đùng đùng đứng thẳng người dậy, cực kì khí thế liếc nhìn toàn hội trường rồi hét lên.
“Là ai làm? Là ai dám hất nước lung tung như vậy?”
Cấp dưới của ông ta nhìn thấy cảnh này mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng ông chủ đã lên tiếng nên tất cả đều giận dữ gầm lên.
“Là ai làm?”
Mọi người gần như chìm trong tiêm thức và đôi mắt của họ rơi xuống cơ thể của hot girl mạng kia.
Cô em hot girl mạng cúi đầu, cơ thể run lên.
Đối mặt với người thường cô còn có thái độ cao cao tại thượng nhưng trước một nhân vật quyền lực như Tần Quý Minh, cô biết rõ bản thân mình cùng lắm chỉ là một món đồ chơi hoàn toàn còn không được xem là người.
Nhìn thấy Tần Quý Minh tức giận, cô có thể không sợ hãi sao?
Ánh mắt Tần Quý Minh rơi xuống người hot girl mạng rồi lại liếc sang Tần Quý Anh đang quỳ trên mặt đất bên cạnh, ông tức giận đến mức đạp thẳng vào ngực Tần Quý Anh.
“Tại sao tao lại sinh ra một đứa như con phá gia chỉ tử như mày a!”
“Nếu mày không hại chết tao thì không chịu nổi đúng không?”
“Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi! Gia đình chúng ta là quan chức, hành động phải khiêm tốn, phải lễ phép với người khác!”
“Mày coi lời nói của tao như gió thoảng bên tai thôi đúng không?”
Tần Quý Minh càng nói càng tức giận. Lúc này, ông ta thật sự tự mình động tay động chân đấm đá, đánh đến mức ông ta thở hồng hộc không còn sức lực mới dừng lại.
Tần Quý Anh vẻ mặt thất thân quỳ trên mặt đất.
Anh ta thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra?
Người ba trước giờ luôn yêu thương anh ta, nay lại ra tay đánh anh?
Rõ ràng là toàn thân anh ta đều đây máu, tại sao ba vẫn ân cần hỏi han Bùi Nguyên Minh?
Trên thực tế, lúc này không chỉ có Tần Quý Anh ngẩn người mà còn có những người khác.
Ánh mắt mọi người nhìn Bùi Nguyên Minh đều có chút kỳ quái.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Lúc này chỉ có Lê Ngữ Đồng đại khái đoán được.
Chẳng lẽ Bùi Nguyên Minh thực sự có địa vị cao như vậy? Dù là ngoài sáng hay trong tối đều có thực lực mạnh mẽ ngang trời sao?
Nên ngay cả Tân Quý Minh cũng sợ anh sao?
Đó là lý do tại sao anh ta không hề kiêng dè gì cả?
Tần Quý Minh đánh cũng đánh đủ rồi, mắng cũng đủ luôn rồi.
Sau đó ông ta lại bước tới trước mặt Bùi Nguyên Minh và hai tay khép nép nói.
“Thưa ngài, khuyển tử bất tài, tôi nhất định sẽ đem nó về dạy dỗ thật tốt”
“Còn nữa đây là một chút lòng thành của tôi, coi như là bồi thường mong ngài đừng từ chối”
Đang nói chuyện, Tần Quý Minh khẽ vươn tay ra, một trong những thư ký của ông ta đã đưa qua một túi hồ sơ nặng trĩu. Mặc dù chỉ có một cái khe nhỏ nhưng nhiều người đã nhìn thấy bên trong toàn bộ là tiền mặt xanh xanh đỏ đỏ.
“Xùy: Lúc này, tất cả mọi người đều há hốc mồm rồi hít một ngụm khí lạnh.
Chuyện quái gì đang xảy ra với Bùi Nguyên Minh vậy?
Làm sao một người có quyền có thế như Tần Quý Minh không chỉ có tạ lỗi với anh mà còn phải đánh con trai trước mặt anh sau đó lại bồi thường thêm nhiều tiền?
Không ngờ, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nhìn túi hồ sơ kia một cái sau đó cau mày nói.
“Ông Tần này, ông đang vũ nhục tôi đấy à?”
“Không dám, không dám…” Tần Quý Minh đổ mồ hôi lạnh đây mặt.
“Tôi là nhất thời đi ra ngoài nên không có đem nhiều tiền mặt trên người. Anh chờ một lát, tôi phái người về lấy thêm”
“Không cần”
Bùi Nguyên Minh khẽ lắc đầu, sau đó đưa tay ra lấy ba mươi lăm nghìn đồng từ túi hồ sơ, anh thản nhiên nói. “Chừng này là đủ rồi”
Thấy vậy mọi người xung quanh đều sững sờ đến ngây người.
Rốt cuộc là cái quái gì đang xảy ra với Bùi Nguyên Minh nữa vậy?
Người ta đưa nhiều tiền như vậy cũng không muốn, chỉ lấy ba mươi lăm nghìn đồng thôi?
Mọi người đều trợn tròn mắt nhưng Tần Quý Minh mồ hôi lạnh liên tục toát ra, sắc mặt tái nhợt, vội cúi đầu chào Bùi Nguyên Minh nói.
“Thực xin lỗi, cầu xin ngài hãy tha tha thứ cho chúng tôi. Tôi sẽ quản giáo tên nhóc khốn nạn này thật tốt, cam đoan sau này nó sẽ không gây chuyện lung tung nữa”
Tần Quý Minh xem ra vị này nhất định không chịu tha thứ, hiện tại ông ta thực sự muốn quỳ xuống cầu xin cho rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...