Chàng Rể Quyền Thế
Ngày hôm sau,
Từ sáng sớm, Trịnh Tuyết Dương, Trịnh Tuấn và những người khác cũng như bên thí công như chết lặng khi đến công trường.
Vì bây giờ công trường đang khí thế rầm rộ.
Nhiều tòa kiến trúc bị phá bỏ ngày hôm trước thì hôm nay đều được xây dựng lại.
Điều đáng sợ hơn là những người khập khiễng chuyển gạch đều là những tên côn đồ có hình xăm mang theo sát khí đẳng đẳng. “Đây không phải là bọn xã hội đen ngày hôm đó hay sad”
Trịnh Tuyết Dương nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt khó tin, những người này nếu không đến làm phiền thì đã tốt lắm rồi, còn ngang nhiên dọn gạch ở chỗ này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Bọn người Trịnh Tuyết Dương đều thắc mắc.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ kiểu xưa màu đen chạy tới, phía sau còn có một nhóm đàn em. Cảnh tượng này khiến Trịnh Tuyết Dương và những người khác hoảng sợ.
Ngay khi Trịnh Tuyết Dương đang chuẩn bị gọi cảnh sát, Lão Cửu Đạo Môn liền cười nói: “Chủ tịch Tuyết Dương, xin chào, tôi là Lão Cửu Đạo Môn!”
“Mấy ngày nay, mấy anh em của tôi có mắt không tròng, lại gây chuyện với cô! Tôi hôm nay tới đây xin lỗi cô!”
“Tôi đã khiển trách bọn họ hôm qua rồi, bảo họ phải xây
dựng lại mọi thứ mà họ đã phá bỏ trong đêm!”
“Ngoài ra, nhân viên của tôi có khoảng năm trăm người. Từ giờ trở đi, tất cả đều là tình nguyện viên của các cô. Chúng tôi cam kết sẽ không có ai đến công trường quấy rối nữa!”
“Đúng đó! Chúng tôi không cần tiền!”
Lão Cửu Đạo Môn vẻ mặt chính nghĩa, ra vẻ đừng khách sáo với tôi.
Cảnh tượng này khiến Trịnh Tuyết Dương cảm thấy có chút bối rối.
Nhưng bên kia nhiệt tình như vậy, cô cũng chỉ có thể nhận lấy mà thôi.
Sau đó, Lão Cửu Đạo Môn cũng trân trọng gửi hơn bảy trăm tỷ tiền mặt, nói rằng đó là tiền đền bù thiệt hại cho dự án, Trịnh Tuyết Dương sững sờ trước cảnh tượng này.
Tuy nhiên, trước đó đội công trình đã tổn thất quá lớn, số tiền này được dùng để bồi thường cho công trình nên Trịnh Tuyết Dương cũng không từ chối. Về đến nhà, Trịnh Tuyết Dương vẻ mặt khó hiểu nhìn Bùi
Nguyên Minh: “Anh rốt cuộc đã làm cái gì vậy? Tại sao lão đại của thế giới ngầm lại đến kính cẩn xin lỗi em, còn đưa tiền bồi thường cho em nữa vậy?”
Trịnh Tuyết Dương thực sự khó hiểu, người của thế giới ngầm nói chuyện dễ nghe như vậy từ khi nào?
Bùi Nguyên Minh cười: “Thực ra anh cũng không làm gì cả. Anh chỉ nói với họ rằng công trình này do Thế Tử Nguyên Minh ủy thác cho vợ anh làm, bọn họ muốn tháo dỡ thì cứ tùy ý
“Không ngờ, bọn họ khi nghe đến bốn chữ Thế Tử Nguyên Minh liền hoảng sợ rồi.”
“Không chỉ xây dựng những thứ họ đã tháo dỡ trong một đêm, mà còn bán nhà để bồi thường tiền cho chúng ta.” “Thế Tử Nguyên Minh.” Trịnh Tuyết Dương lẩm bẩm.
Đấy là loại đàn ông thế nào vậy!
Chỉ một cái tên thôi cũng có thể dọa được bao nhiêu tên côn đồ? Thật khó để tưởng tượng con người thật của anh ấy có phong thái và thế lực thế nào?
Nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của Trịnh Tuyết Dương, Bùi Nguyên Minh nhất thời không biết nên nói gì.
Mình dường như biến thành tình địch của chính bản thân mình?
Giờ có nên ghen không?
Ghen với ai? Ghen với chính mình sao?
Dương Thành, đảo Nam Sa.
Một tòa biệt thự giống như một tòa lâu đài bên bờ biển thời Trung Cổ, khi gió biển thổi qua có vị mặn nhẹ thoang thoảng.
Đây là một bãi biển của người chết, thuộc sở hữu của nhà họ Bối hàng trăm năm nay, trước đây là như vậy và bây giờ vẫn vậy.
Một người đàn ông mặc bộ đồ thời xưa cũ có thêu hình rồng năm móng, nếu đặt trong triều đại phong kiến thì đây là biểu tượng của vương gia.
Tồn tại trong thời đại mới này, nhưng lại có vẻ hơi phục cổ.
Trên thế giới này có mấy ai thực sự có thể nhìn thấu sức hút của bộ trang phục thời cổ xưa này chứ.
Lúc này, người đàn ông đang từ từ xoay chuyển nhẫn ngọc trên ngón tay, nhìn sóng biển xa xa, vẻ mặt thoải mái tự tại.
Nếu có người thuộc tầng lớp thượng lưu của Dương Thành, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra người này chính là Thế Tử Thiếu Long của nhà họ Bối – Bối Thiếu Long.
Được biết đến là người được tôn kính ngang hàng với Thế Tử Nguyên Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...