Chàng Rể Quyền Thế
“Dạ anh Thức, mời anh qua bên này ngồi ạ”
Không ngờ hôm nay tên đầu trọc lại đến, còn có người đi theo cùng nữa.
Chỉ thấy trong đám người đó có một người đàn ông mặc đồ vest màu đen, đeo kính râm đang đi tới.
“Trần… Trần Văn Thức..”
Vừa nhìn thấy người này thì Tôn Minh Triết bị dọa sợ sắp vãi đái ra quần.
Vì anh ta biết rõ cùng lắm thì tên đầu trọc chỉ là một tên hữu dũng vô mưu mà thôi nhưng Trần Văn Thức thì lại khác. Nghe nói hắn là một con rồng không biết từ đâu bay đến, dưới tay Trần Văn Thức có vô số đàn em.
“Anh Thức, anh đầu trọc à. Chỗ này toàn mấy em học sinh nữ, tất cả đều tươi ngon mọng nước. Ngon tuyệt. Ha ha ha.”
Tên côn đồ cầm đầu ban nãy lại ân cần niềm nở với Trần Văn Thức.
Tên đầu trọc nhìn thắng vào đám học sinh nữ nheo nheo mắt lại đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới.
Nhưng thật ra Trần Văn Thức còn có phong thái của một tên trùm đại ca, hắn vốn dĩ không thèm nhìn đám học sinh nữ mà chỉ nói: “Chọn ra hai người đẹp nhất đưa đến phòng cho tao.”
Lúc trước Trần Văn Thức ở thành phố Hải Dương vì thèm nhỏ dãi Trịnh Tuyết Dương mà suýt chút nữa đã bị Bùi Nguyên Minh giết chết nhưng hắn cũng coi như còn thông minh, vì sau khi bị Ngô Kim Hổ thu phục thì đã gia nhập vào đảng phái của anh ta.
Bây giờ Ngô Kim Hổ phái hẳn đến thành phố Dương để làm quân do thảm.
Bình thường Trần Văn Thức phải khom lưng luồn củi với mấy tên đại ca ở thành phố Dương nên hôm nay gặp được mấy em học sinh thì hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều liền nổi máu dâm ô.
Tên đầu trọc nghe vậy thì lập tức nói: “Giữ lại mấy đứa nữ, còn mấy thằng nam thì đánh cho một trận rồi thả đi”
“Ai dám ra ngoài nói lung tung thì ông đây sẽ giết chết cả nhà chúng mày.”
“Dạ không dám, không dám ạ”
Bất kể là nam hay nữ đều cúi đầu tỏ vẻ sợ sệt trước bọn chúng.
Đặc biệt là mấy học sinh nữ, giờ đây đang khóc thút thít vì bọn họ là học sinh chứ không phải kẻ ngốc nên giữ lại để làm cái gì thì bọn họ đều biết rõ.
Ngay cả Trịnh Khánh Vân vừa nãy còn đầy vẻ dũng khí nhưng bây giờ cũng luống cuống bắt đầu run rẩy.
Những tên học sinh nam còn lại thì run cầm cập, sợ hãi lên đến cực điểm. Thậm chí còn có người đang nghĩ chỉ cần bản thân họ thoát thân khỏi đây thì mấy học sinh nữ có rơi vào kết cục gì thì bọn học đều không quan tâm.
Ai cũng không ngờ rằng chỉ một lần tụ tập hát karaoke thôi mà lại xảy ra kết cục bi thảm như bây giờ.
Giờ phút này đây, Tôn Minh Triết đang quỳ trên mặt đất nghe thấy nữ thần trong lòng mình sắp bị người ta làm nhục thì mặc dù thân mình còn chưa lo xong nhưng vẫn mở miệng nói: “Anh Thức, anh đầu trọc. Xin hai người hãy nương tay”
Tên đầu trọc cười cười nói: “Còn có người quen chúng ta sao?”
“Anh Thức và anh đầu trọc là nhân vật cao quý của Dương Thành chúng ta, ai mà không biết chứ. Tôn Minh Triết vội vàng quỳ gối nịnh bợ.
“Mày chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, tại sao lại biết chúng tao chứ?” Trần Văn Thức nhìn chằm chằm vào Tôn Minh Triết mà đánh giá anh ta.
“Anh Thức à, ba tôi là Tôn Phương Đông. Ngày trước đã
từng ăn cơm với anh.” Tôn Minh Triết lập tức nói.
“Ồ, chính là cái tên Tôn Phương Đông bỏ sỉ hải sản ở chợ đó hả? Hình như có gặp qua rồi thì phải” Trần Văn Thức thản nhiên mở miệng nói.
Vừa nghe những lời này thì tất cả các học sinh đều thở phào nhẹ nhõm.
Bất luận là nam hay nữ đều tỏ vẻ tôn thờ Tôn Minh Triết.
Đừng nhìn thấy cậu Tôn Minh Triết bán hải sản, trên người toàn mùi cá mà xem thường nha. Quan trọng là lúc gặp chuyện không hay thì người ta lại là một người có máu mặt đó.
Thời khắc mấu chốt mới có thể biết rõ ai là người có ích. Lúc này bọn học sinh nữ đều nhìn về phía Tôn Minh Triết bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Không, là ái mộ mới đúng chứ.
Đến ngay cả Trịnh Khánh Vân cũng nhìn Tôn Minh Triết bằng một ánh mắt khác. Nếu so với người anh chồng vô dụng của chị kia thì Tôn Minh Triết vĩ đại biết bao, rực rỡ biết bao. Giờ phút này đây Trịnh Khánh Vân đã cảm thấy xao xuyến trong lòng rồi, nói không chừng làm bạn gái của Tôn Minh Triết lại là một chuyện rất đáng để lên mặt nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...