Lúc đứng ở trên đường lớn, sắc mặt hai ba con đều khó coi tới cực điểm.
“Con điếm Trịnh Tuyết Dương này chắc chân cùng một giuộc với Thế Tử Minh kia, nếu không, người phụ trách này vì sao phải cho cô ta mặt mũi?”
“Còn nói cô ta là bạn thân của Hạ Vân? Lời này gat quỷ à!”
Lúc này Trịnh Chí Dụng cắn răng nghiến lợi mở miệng.
Trịnh Tùng ôm đầu nói: “Lần này phiền phức lớn rồi, nếu như không cho con bé Trịnh Tuyết Dương kia nằm quyền một lần nữa, cô ta chắc chắn sẽ không đứng ra cầu xin cho nhà họ Trịnh.” “Nhưng chúng ta khó khăn lắm mới đuổi được cả nhà họ đi, hả có thể buông tha dễ dàng như vậy?”
“Nhưng nếu không buông ta, ngày mai công ty nhà họ Trinh sẽ bị phá sản, ngay cả chuyển dời tài sản chúng ta cũng không kịp Hai cha con liếc nhau một cái, đều thấy được sự đắng chát trong mắt nhau.
Vốn cho là sau khi tới Dương Thành, tất cả sẽ thay đổi, Trịnh Tuyết Dương cũng không thể đứng trước mặt họ mà khoa tay múa chân.
Nhưng không ngờ họ vừa đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Trịnh chưa tới một ngày, đã phải đi cầu xin Trịnh Tuyết Dương rồi.
Về tới biệt thự mướn của nhà họ Trịnh ở Dương Thành, Ông cụ Trịnh vẫn chưa rời đi, lúc này thấy hai ba con Trịnh Chí Dụng về, ông ta lập tức đi tới hỏi: “Chí Dùng, mọi chuyện sao rồi? Tập đoàn Thiện Nhân không làm khó hai đứa chứ?”
Vẻ mặt Trịnh Tùng bất đắc dĩ, nhưng lúc này chỉ có thể nói mọi chuyện vừa xảy ra.
“Cái gì? Muốn nhà họ Trịnh chúng ta làm thủ tục phá sản?”
“Hơn nữa nếu muốn cầu xin thì chỉ có thể để Trịnh Tuyết Dương đi?”
Lúc này, sắc mặt ông cụ Trịnh khó coi miễn bàn.
Trịnh Tùng thở dài nói: “Ba à, người phụ trách kia nói rất rõ ràng, nếu như ngày mai Trịnh Tuyết Dương không xuất hiện, chúng ta phải đưa thủ tục phá sản tới, nếu không, ngay cả bốn mươi chín phần trăm cổ phần của công ty chúng ta cũng sẽ mất!”
“Muốn công ty nhà họ Trịnh tiếp tục tồn tại, cách duy nhất là để cho Trịnh Tuyết Dương tới xin! Những người khác đều không được!”
“Hôm nay chúng ta xuất hiện, suýt chút nữa đã đắc tội với người ta.” Vẻ mặt ông cụ Trịnh thay đổi mấy lần, sau đó phái Trịnh Thu Hằng đứng ra thử một chút.
Dù sao cô ta cũng đã được quyết định gả vào nhà họ Bối, bên tập đoàn Thiện Nhân cũng phải cho chút mặt mũi chứ? Kết quả không ngờ ngay cả phòng của người phụ trách Trịnh Thu Hằng còn chưa vào được đã trực tiếp bị người ta đuổi ra rồi.
Đến lúc cô ta trở về, mặt của ông cụ Trịnh đ đen thui.
Ông ta suy đi nghĩ lại, cuối cùng trầm giọng nói: “Nếu không có biện pháp nào khác, vậy đi tìm Trịnh Tuyết Dương trước đi!”
“Tạm thời khôi phục chức vụ ban đầu cho cô ta, xử lý xong cục diện trước mặt rồi nói!”
Lúc này vẻ mặt Trịnh Chí Dụng sốt ruột: “Ông nội, tốc độ phải nhanh một chút, người phụ trách kia nói, mười giờ sáng sớm ngày mai nhất định phải gặp Trịnh Tuyết Dương, nếu không, công ty nhà họ Trịnh chúng ta liền xong đời!”
“Được, vậy cháu và Thu Hằng, còn ba cháu và thăng ba, cho dù thế nào cũng phải mời được Trịnh Tuyết Dương về! Đây là chuyện lớn liên quan tới sống còn! Nhất định không thể khinh thường!”
Ông cụ Trịnh nghiêm túc nói, đồng thời còn có chút hối hận.
Sớm biết có biến cổ như vậy, dù thế nào ông ta cũng không đuổi cả nhà Trịnh Tuấn ra ngoài. Nhưng bây giờ không có biện pháp, chỉ có thể đi cầu xin cả nhà bọn họ trở về. Nửa tiếng sau, ba người Trinh Chí Dụng tuy sắc mặt khó coi, nhưng vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, ân chuông cửa.
“Có chuyện gi sao?”
Người mở cửa là Trịnh Tuấn, lúc này gương mặt lộ vẻ khó chịu, Ông thấy mấy người này là tới tìm phiền phức.
Kết quả còn chưa đợi Trịnh Tuần nối bão, đã thấy Trịnh Chí Dung luôn hoành hành ngang ngược lại cung kính nói: “Chủ ba, thím ba, không biệt Tuyết Dương đang ở đâu? Cháu có chút chuyện, muốn nói chuyện với em ấy.” Lúc đang nói chuyện, anh ta trực tiếp lấy hộp quà từ trong tay ra, cực kỳ cung kính đặt trong phòng khách nhà họ Trịnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...