Trịnh Tuấn cười lạnh nói: “Bùi Nguyên Minh, không phải tôi muốn nói anh, anh suy nghĩ một chút xem, ba năm này anh ở thành phố Hải Dương như thế nào?”
“Đồ vô dụng! Đổ bỏ đi! Tên rác rưởi! Là sự hình dung với anh!”
“Còn bảo vệ Tuyết Dương? Bảo vệ nhà họ Trịnh?”
“Anh dựa vào đâu bảo vệ?”
“Dựa vào cái miệng này của anh sao?”
Thanh Linh cũng cười lạnh nói: “Dựa vào cái miệng khoác lác này của anh không đủ nhét kẽ răng? Bùi Nguyên Minh, xem như tôi cầu xin anh, khoác lác cũng phải có giới hạn” Bùi Nguyên Minh cười nói: “Ba, mẹ, tình huống bây giờ khác với lúc ở thành phố Hải Dương” “Ở thành phố Hải Dương con phải khiêm tốn.” Lần này ngay cả Trịnh Tuyết Dương cũng không nghe lọt.
Cô tức giận nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, anh có thể thực tế một chút hay không?”
“Còn vương trả trở về?”
“Cho dù anh thật sự có bản lĩnh, nhưng anh cũng nên cố gắng một chút, cầu tiến một chút.” “Những ngày này em vốn cho rằng anh đã thay đổi, kết quả thì sao? Anh vẫn như vậy?”
“Anh có thể từ bỏ tính tình khoe khoang khoác lúc này không?”
“Anh không thể khiến em bớt lo một chút sao?”
Bùi Nguyên Minh thở một hơi, chân thành nói: “Tuyết Dương, em phải tin tưởng anh, anh có thể bảo vệ em thật tốt, cũng có thể che chở nhà họ Trịnh, tất cả những điều này đều là vì em.” “Anh..” Giờ phút này sắc mặt Trịnh Tuyết Dương tức đến trắng bệch.
Lúc ở thành phố Hải Dương, Bùi Nguyên Minh đã thay đổi, cô cảm thấy mình cuối cùng không hôn nhầm người.
Nhưng vì sao vừa đến Dương Thành thì trở thành như vậy? Chẳng lẽ nhìn thấy thế gian phồn hoa thì trực tiếp khiến anh ngu ngốc? Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng nói: “Được, không phải anh có thể bảo vệ em sao? Đến đây, anh chứng minh cho em thấy anh chuẩn bị làm sao bảo vệ em? “Bây giờ ông nội muốn em kết hôn với người nhà họ Bối, anh có bản lĩnh như thế thì hãy một câu khiến nhà họ Bối xưng thần đi” “Chuyện này.” Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút.
Nếu như là ba năm trước, khiến nhà họ Bối cúi đầu xưng thần thật sự không đáng là gì, một cuộc gọi mà thôi.
Nhưng thời nay không giống xưa.
Ngày xưa anh sắp xếp cũng cần bắt đầu từng bước, chuyện này cần thời gian.
Hơn nữa vừa mới tới Dương Thành thì trực tiếp bắt nhà họ Bối cúi đầu xưng thần, chuyện này chỉ sẽ khiến gia tộc Bùi Thị càng thêm cảnh giác.
Chuyện này bất lợi cho kế hoạch tiếp theo củaBùi Nguyên Minh, thậm chí sẽ đẩy nhà họ Trịnh lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Đây cũng không phải che chở nhà họ Trịnh, ngược lại là hại nhà họ Trịnh.
“Không làm được? Không làm được thì sau này cũng không cần nói những lời khoác lác này.” Trịnh Tuyết Dương tức giận đến nỗi rơi nước mắt. Ông chồng ở rể này không thể để mình sống qua mấy ngày yên ổn sao? Vợ chồng Trịnh Tuấn chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh mắng: “Cút nhanh lên, nhà họ Trịnh chúng tôi không chào đón anh.” “Không, ba mẹ, để anh ấy vào đi” “Tuyết Dương, con sao vậy? Lúc này còn mềm lòng?”
“Con sẽ không kết hôn với nhà họ Bối, con kết hôn rồi.” Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương tái nhợt mở miệng nói.
Cho dù ông chồng tới cửa này không hề khiến người ta bớt lo, nhưng dù sao cũng là chồng mình.
Kết hôn ba năm, nuôi chó cũng bồi dưỡng được tình cảm, huống chi là người? Trịnh Tuyết Dương đưa Bùi Nguyên Minh trở về phòng ngủ mới của mình, thở dài một hơi nói: “Bùi Nguyên Minh, em biết anh muốn có thành tích, muốn sống như một con người” “Sự cố gắng của anh ở thành phố Hải Dương, em đều nhìn thấy hết” “Nhưng ở đây là Dương Thành, không còn là thành phố Hải Dương”
“Nhà họ Trịnh chúng em ở đây cũng phải từng bước cẩn thận, huống chi là anh?”
“Anh nhất định phải hứa với em, bắt đầu từ số không, làm đến nơi đến chốn.”
“Em tin anh làm được, cho dù anh không có thành tựu gì, chỉ cần anh có thể làm một nhân viên công chức một cách yên ổn, em cũng sẽ không rời khỏi anh.” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ rồi nói: “Tuyết Dương, em tin tưởng anh, em hãy cho anh một năm, không, nửa năm là được rồi.”
“Anh sẽ cho em biết, anh chính là vua của Dương Thành, anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...