Chàng Rể Quyền Thế


Lý Thiếu Ba run rẩy, môi run run, thì thào nói: “Cục phát triển nhà và đô thị – nông thôn Kim Lăng, Lãnh đạo trưởng, Chu Quảng Lộc, Cục trưởng Chu…”
“Cái gì! ?”
Hoàng Trạch Phàm sửng sốt, suýt nữa đái ra quần.

Một Chu Quảng Lộc, thực ra không đáng sợ như vậy.

Vấn đề là, hắn đến từ Ẩn Thế Chu gia!
Người đứng đầu chính phủ Kim Lăng, cảnh sát trưởng Kim Lăng, đều là người của Ẩn Thế Chu gia …
Đắc tội Chu gia, còn có thể gây rối với chính phủ nữa sao?
“Làm sao có thể !?”
“Làm sao có thể! ?”
Hoàng Trạch Phàm cả người run lên, trong tiềm thức rống lên với Bùi Nguyên Minh: ” Chỉ là một cái Phong Thủy tướng thuật, thế nào có khả năng giao thiệp cao tầng như thế!?”

“Ta không tin!”
“Ta không tin!”
“bùm!”
Trước khi tiếng gầm thét không tự chủ của Hoàng Trạch Phàn kết thúc, đã nghe thấy tiếng cửa phòng thẩm vấn, bị người một chân đá văng.

Hoàng Trạch Phàm cùng Lý Thiếu Ba đồng thời rùng mình, nhìn qua.

Bên ngoài, một nhóm nam nữ mặc đồng phục quan phủ, sắc mặt âm trầm xuất hiện.

Đi đầu là người đứng đầu Phát triển nhà và đô thị – nông thôn Chu Quảng Lộc.

Mà người đi theo hắn chính là em trai, cục trưởng cục cảnh sát Chu Hướng Võ!

Hai người kết hợp với nhau, có thể nói là khí chất kinh người, đằng đằng sát khí.

“Giám đốc Chu…”
Hoàng Trạch Phàm cùng Lý Thiếu Ba mí mắt nhảy dựng lên, đồng thời đứng lên, cúi đầu gật đầu.

“Hôm nay có cơn gió gì, đã đưa hai vị đến đây!”
“Có chuyện gì, cứ gọi điện thoại cho thuộc hạ, sao lại phải đích thân tới!”
Chu Quảng Lộc cũng không thèm nhìn những người này, sau đó vọt thẳng đến trước mặt Bùi Nguyên Minh cúi đầu khom lưng: “Bùi đại sư, xin chào!”
” Đa tạ ngài lấy ơn báo oán!”
” Ngày trước là tôi Chu Quảng Lộc, có mắt không tròng!”
” Ngài đại nhân đại lượng, cũng không nên cùng tôi so đo!”
“Tôi không biết liệu ngài có thể giơ cao đánh khẽ, cứu mạng tôi hay không.


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui