Chàng Rể Quyền Thế

Bùi Nguyên Minh cười và nói: “Cái anh này thật là thú vị, nói anh tôn thờ đồng tiền, lại không có nhiều tầm nhìn”

“Tôi có lòng tốt khuyên anh một câu, ngành nghề này không hợp với anh, nếu như có ngày nào nhìn nhầm, bị người đánh chết, sẽ không ai đến cứu đâu, dù gì trong mắt của người giàu có, anh còn không bằng một con chó.”

“Tôi cứ thích làm con chó của người nhà giàu, anh quản được tôi à?” Người phục vụ tỏ vẻ khinh thường: “Đây là một cơ hội, hiểu không? Và những người như anh thậm chí không thể tìm thấy cơ hội này! Đáng đời.”

“Ừm.” Bùi Nguyên Minh không đồng ý cũng không phản đối mà gật đầu.

Vài phút sau, thì nghe thấy một tiếng khởi động của động cơ, sau đó nhìn thấy một chiếc xe ferrari 448 màu đỏ trực tiếp quay đuôi xe dừng ở một đoạn không xa ở trước Bùi Nguyên Minh.

Hạ Vân ngồi ở ghế lái nhanh chóng xuống xe, mặt đầy cung kính đi đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh và nói: “Tổng giám đốc, anh có việc gì thì có thể gọi điện thoại sớm hơn cho tôi.”

“Cũng không có chuyện gì, tối nay tôi đến chỗ cô ngủ đi.” Bùi Nguyên Minh cười cười, ngồi sang ghế phụ, nhưng lúc đi ngang qua người phục vụ ấy, tiện tay vỗ vào vai của anh ta.


Người phục vụ ấy đơ cả người.

Tổng giám đốc?

Đây lại chính là một vị tổng giám đốc?

Tuy không biết anh là tổng giám đốc của công ty nào, nhưng nhìn thấy thư ký của anh còn có thể đi xe ferrari đến đón, điều này đã gián tiếp chứng minh thân phận của anh.

Anh ta vừa nói ra lời ấy, mong là anh sẽ không để ý thái độ của mình, nếu không, kết cục của bản thân…

Nghĩ đến đây, người phục vụ rùng mình. Không được, công việc này không làm được rồi, bây giờ người có tiền đều thích giả bộ nghèo, chẳng may ngày nào nhìn sai, nói không chừng sẽ không còn cơ hội như này nữa….

Bệnh viện tỉnh nhân dân, cửa lớn phòng cấp cứu.

Cho dù Trình Tiên đang mặc áo choàng trắng, cũng thể không che nổi dáng người yêu kiều của cô. Lúc này, cô có một chút bất lực nhìn chàng trai đẹp trai ở trước mắt: “Em Trình Tiên khoá dưới, em cần ti anh, hôm nay anh thật sự bị người hãm hại.”

Biểu cảm của Giang Thần lúc này thật bất lực.

“Trước đây lúc tôi nghiên cứu hạng mục này, có người nói với tôi, chắc chắn không vấn đề gì, còn cho tôi số lượng lớn tư liệu cơ bản, không ngờ đây lại là cái bẫy cố ý xếp đặt…” “Anh bây giờ nói với tôi những điều này cũng vô ích, tôi còn phải làm việc, anh hãy về cho” Trình Tiên nói xong quay người đi về phòng cấp cứu.

“Trình Tiên!” Giang Thần đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của Trình Tiên, mặt mày có chút u sầu và nói: “Coi như là tôi cầu xin em được không? Mối quan hệ của em và thầy giáo là tốt nhất, em cầu xin giúp tôi, chỉ cần thầy chịu giúp tôi, tôi sẽ lại có thể làm lại từ đầu, nếu không thì tôi thật sự sẽ toang đấy!”


“Tôi tốn bao nhiêu tâm huyết vào trong y học, nếu vì chuyện lần này mà suy sụp hoàn toàn, thì tôi chả còn gì nữa!”

“Cầu xin em đấy, bây giờ chỉ có em mới có thể giúp tôi!”

Giang Thần trông bộ dạng anh ta thật đáng thương và tiếc nuối, nhưng trong lòng lại liên tục cười trào phúng.

Anh ta hiểu rất rõ mục đích của mình, đó chính là ép Bùi Nguyên Minh trở về Dương thành, đó là nhiệm vụ của anh ta.

Tuy không biết chuẩn bị làm gì, nhưng mà, anh ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.

Nếu nói nhẹ nhàng không được, Giang Thần lúc này trực tiếp làm mạnh.

Chẳng phải Bùi Nguyên Minh có mối quan hệ với người phụ nữ này hay sao?

Vậy thì chỉ cần bắt được người phụ nữ này, thì sẽ có nhiều cách để ép Bùi Nguyên Minh phục tùng.


Biết đâu trong quá trình đó, bản thân anh ta còn được làm những chuyện ấp ủ bấy lâu nay.

Một suy nghĩ đó, mà khiến cho Giang Thần vui suýt nữa cười toáng lên.

Nhưng đã diễn kịch thì phải diễn cho đạt, lúc này anh ta cố kìm nén biểu cảm của mình, và tỏ ra vẻ mặt bản thân đã không còn ai để nương tựa.

“Anh đừng kéo tôi: “ Trình Tiên nhẹ nhàng nói: “Anh này, tôi biết trước giờ anh luôn đối với tôi rất tốt, chuyện của anh, tôi cũng rất buồn thay cho anh, hay là như vậy đi, đợi qua một đoạn thời gian thầy giáo bớt giận, tôi sẽ khuyên người giúp anh được không?”

“Không được!”Giang Thần mang một vẻ mặt cầu xin: “Nhân lúc bầy giờ chuyện chưa truyền ra ngoài, em hãy giúp tôi đi, chỉ cần thầy chịu mở miệng, thì tối nay những người này chắc sẽ kín tiếng, đây. là cơ hội cuối cùng của tôi rồi, em hãy giúp tôi đi!”

Nói đến đây, Giang Thần quỳ xuống kêu “bịch” một tiếng: “Tôi thật sự không còn cách nào khác rồi, tôi chỉ biết nhờ em thôi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui