“Thưa ngài!”
Khoảnh khắc tiếp theo, quản lý cửa hàng cung kính khom lưng, sau đó cất hộp quà đi, kính cần nói: “Thưa ngài, vừa rồi anh đi nhanh quá, chúng tôi chưa kịp xuất hóa đơn cho anh.”
“Với cả, giới hạn chi tiêu của anh cao như vậy, nên bên trụ sở chính có gọi đến bảo muốn cấp thẻ thành viên hạng cao nhất cho anh. Anh có tiện để lại điện thoại không ạ? Như vậy, sau này nếu chúng tôi có bất kỳ cuộc triển lãm nào, hay có bất kì sản phẩm mới nào. Bên tôi sẽ có người phụ trách liên hệ cho anh ạ!”
Gì?
Xuất hóa đơn?
Còn đăng ký thẻ thành viên hạng cao nhất?
Cả được mời đến dự triển lãm?
Nói như vậy… sợi dây chuyền này thật sự là do thằng cha trước mặt mua
Chỉ trong phút chốc, bầu không khí xung quanh trở nên yên ắng lại thường.
Hầu như tất cả mọi người đều kinh ngạc đến tột độ, với vẻ bàng hoàng không giấu nổi qua ánh mắt.
Một trăm bảy mươi tám tỷ!
Có phải là quá giàu rồi không?
Dương Đan lúc này cũng ngây người ra, sắc mặt trắng bệch như bị trúng
à? gió!
Không thể nào!
Gã trai bao hèn hạ này làm sao có thể mua nổi món đồ giá hàng trăm tỷ như vậy?
Một sợi dây chuyền trị giá gần hai trăm tỷ, không phải là hai trăm nghìn đâu!
Lúc này, Dương Đan vẫn không cam tâm, chạy nhanh tới giật lấy tờ hóa đơn lật trái lật phải, nhưng lần này cô ta nhất định là nhìn đến ngu người rồi!
Giá trên tờ hóa đơn vô cùng rõ ràng, cả tên người mua cũng in đậm đến chói mắt. 4
Hơn nữa, nhìn thái độ tôn trọng có phần kiêng dè của người quản lý cửa hàng, chuyện này tuyệt đối không phải là giả.
Lúc này xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, không ít người cảm thấy có chút xấu hổ thay cho cặp vợ chồng kia.
Nhiều người thậm chí còn liếc nhìn Lữ Dương và Dương Đan rồi “hứ” một tiếng rõ dài, quá đáng hơn còn giơ cả ngón giữa về phía bọn họ.
Hai người này có phải bị điên rồi không?
Người ta rõ ràng đã mua sợi dây chuyền kia, giấy trắng mực đen rõ ràng, còn gào lên buộc tội người ta lấy trộm nó?
Hai con người người này nếu không phải bị ngu thì là mấy tên điên chạy trốn khỏi viện tâm thần.
Còn ông nội kia nữa, nghĩ mình đeo một cái Rolex mặt xanh có thể lên mặt với người khác? Cuối cùng đứng trước mặt người ta, ngay cả một cái rắm cũng không dám hó hé. Tùy ý để lại số điện thoại xong, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Nếu có chương trình hay sản phẩm mới nào, có thể nhắn tin cho tôi. Không có chuyện gì thì đừng gọi đến làm phiền nhé.” “Vâng, vâng, vâng. Tôi nhất định sẽ không quấy rầy anh đâu ạ. Xin anh đừng lo lắng, sau này chúng tôi có bất cứ hoạt động nào, chỉ cần anh xuất trình số di động là có thể dẫn người nhà tham gia cùng ạ.” Quản lý cửa hàng vẫn dáng đứng khom lưng cúi đầu đó, như thế đang đứng trước một ông vua.
Người có tiền luôn có cá tính riêng của họ, rất nhiều người không thích bị người khác quấy rầy, cô ta dĩ nhiên biết mình phải làm thế nào.
“Bạn học của cô chắc là đầu có chút vấn đề, sau này bớt liên lạc với bọn họ thì hơn.”
Bùi Nguyên Minh cười với Nạp Nhã Lan, cũng không thèm để mắt tới Lữ Dương và Dương Đan.
Những lời này vừa thốt ra, khuôn mặt của hai người bọn họ đều đỏ bừng. Xấu hồ!
Lần này quả thực xấu hổ, xấu hổ đến mức không còn cái chỗ nào ở úp mặt vào.
Bây giờ ai ai cũng đều nghĩ rằng hai người bọn họ bị bệnh thần kinh.
Nhưng quan trọng là bọn họ có muốn cãi lại, cũng không cãi được. “Thôi bỏ đi, anh ta là con cháu nhà họ Lữ của Thủ Đô.” Nạp Nhã Lan khẽ
nhắc nhở.
Nhà họ Lữ, ở Thủ Đô, quả nhiên là gia thế không bình thường, thậm chí ngay cả nhà họ Nạp cũng không dám khiêu khích.
Hơn nữa, người nhà họ Lữ trước nay tính khí rất thù dai. Cho nên Nạp Nhã Lan không muốn để Bùi Nguyên Minh chọc vào một kẻ không nên chọc đến chỉ vì chút chuyện vặt vãnh này.
“Nhà họ Lữ.”
Bùi Nguyên Minh cười khẩy một cái, lãnh đạm quét mắt nhìn Lữ Dương: “Nhớ kỹ, tên tôi là Bùi Nguyên Minh, nếu có việc gì thì cứ trực tiếp tới tìm tôi. Muốn gì tôi cũng chiều.”
“Mày sẽ phải hối hận!” Lữ Dương lạnh lùng nói.
Bùi Nguyên Minh lắc đầu, không thèm để ý đến anh ta nữa, chuyện tầm thường như vậy mà đã nghiến răng nghiến lợi rồi, người như vậy thì làm được chuyện lớn gì chứ. Nạp Nhã Lan bắt gặp ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Bùi Nguyên Minh này là ai? Rốt cuộc anh là người như thế nào? Tại sao đã nghe tới danh tiếng của nhà họ Lữ ở Thủ Đô rồi, mà vẫn có thể nói ra được mấy lời gang thép đó?
Anh thực tình không biết trời cao đất dày, hay vì bản thân mình mới là kẻ đáng gờm hơn đây?
Nhưng mà không cần biết lý do là gì, vị trí của Bùi Nguyên Minh trong lòng Nạp Nhã Lan lúc này rõ ràng đã cao hơn một bậc.
“Trình Tiên, cám ơn cô.” Bùi Nguyên Minh bước tới gần Trình Tiên, mỉm cười nói.
Không ngờ vào thời khắc mấu chốt như vậy, cô lại can đảm đứng ra nói giúp cho anh.
“Không có chuyện gì đâu, đều là chuyện nên làm thôi …” Vẻ mặt Trình Tiên hơi xấu hổ, vừa rồi bản thân cô cũng không hiểu mình lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy.
“Bùi Nguyên Minh, nếu không còn việc gì nữa, anh có muốn tham gia buổi tọa đàm về y học với chúng tôi không? Không sao đâu. Đây cũng không phải là một buổi chính thức gì đâu, chỉ là một buổi tiệc nhỏ thôi chiêu đãi. Anh cứ coi như mình tham như một bữa tiệc tối là được rồi …” Trình Tiên một lòng mong đợi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...