Chàng Rể Quyền Thế

Mí mắt Bùi Nguyên Minh giật giật mấy cái, lúc này anh bỗng có cảm giác

không nói lên lời, thời gian qua lâu như vậy rồi mà sao cô vẫn còn hỏi câu này. Chuyện này thật sự là rất khó để giải thích rõ ràng được.

Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh chỉ có thể thở dài, nói: “Tuyết Dương, em tin anh một lần thôi có được không? Anh và Trình Tiên thật sự chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, nếu như bọn anh có quan hệ mập mờ, anh đi ra đường sẽ bị ô tô tông chết!”

Trịnh Tuyết Dương vội vàng giơ tay ra che miệng anh lại, ngăn cho anh không nói nữa, nhẹ nhàng nói: “Ấy ấy ấy, nói bậy nói bạ gì thế, em tin anh là được chứ gì!”

Nói đến đây, hai người nhìn nhau rồi bật cười, cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, mọi hiểu lầm đã hết.

Người ta nói vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, nhưng quan hệ Bùi Nguyên Minh và Trịnh Tuyết Dương lại có hơi đặc biệt, bọn họ không được xem là một đôi vợ chồng đích thực, bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà tôi, vì vậy mới bởi vì những chuyện như thế này mà xảy ra mâu thuẫn lâu đến vậy.

“Bùi Nguyên Minh, em muốn làm việc, anh đi ra ngoài trước đi, tối nay về sớm một chút nhé!” Giọng nói cô ngượng ngùng.

Cô đã quyết định rồi, đêm nay, nói không chừng, hai người bọn họ có thể vượt qua ranh giới, nếu không sau này ông chồng này của mình có thể bị người khác cướp mất thì sao.


Nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương lại càng xấu hổ, ngại ngùng.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Bùi Nguyên Minh vang lên, vô cùng gấp gáp, như đòi mạng người ta vậy, khiến cho bầu không khí giữa hai người vừa mới tốt lên một chút thì bị chững lại.

Bùi Nguyên Minh lại chẳng thèm quan tâm mà thẳng tay ấn nút từ chối, anh cười gượng:” Hai chúng ta tiếp tục, không có gì, không ảnh hưởng tới…”

“Anh…” Trịnh Tuyết Dương cạn lời, cái người này làm sao lại có thể mặt dày mày dạn đến thế.

Kết quả là hai người còn chưa nói được hết câu thì tiếng chuông điện thoại của Bùi Nguyên Minh lại vang lên.

“Hay là anh nghe điện thoại đi, xem ai gọi đến?” Trịnh Tuyết Dương có hơi bực mình. Bùi Nguyên Minh chỉ ấn nút nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói lành lạnh của Nạp Nhã Lan: “Bùi Nguyên Minh, nhà họ Nạp đã dựa theo lời thỉnh cầu của anh đã đàm phán xong xuôi hạng mục hợp tác rồi, bây giờ anh lại muốn lật mặt không nhận người sao, ngay cả cuộc hẹn với tôi mà anh cũng dám quên?”

“Nạp Nhã Lan?” Nháy mắt Trịnh Tuyết Dương đã nghe ra người đầu dây bên kia là ai.

Bùi Nguyên Minh chột dạ nhìn Trịnh Tuyết Dương, anh hít sâu một hơi rồi mới nói: “Cô Nạp à, không phải tôi đã nói là bên này của tôi có chút chuyện sao, hơn nữa, tôi đồng ý mời cô đi ăn cơm tối, nhưng bây giờ mới là buổi trưa cô có cần gọi điện sớm như vậy để nhắc nhở tôi không?”

“Anh nhớ đến sớm đón tôi, tôi còn phải đi mua sắm.” Nạp Nhã Lan nói xong, “Bụp” một tiếng cúp điện thoại.

Bùi Nguyên Minh bỏ điện thoại xuống, đứng đối diện, ánh mắt Trịnh Tuyết Dương rất kỳ quái, nhìn ngang nhìn dọc đánh giá Bùi Nguyên Minh, sau đó mới hỏi với giọng nghi ngờ: “Anh có hẹn cũng cô Nạp Nhã Lan, hai người còn hẹn nhau đi ăn tối?”

Bùi Nguyên Minh đời người, chuyện của Trình Tiên vừa mới giải quyết xong, thì bây giờ lại đến chuyện của Nạp Nhã Lan, làm sao để giải thích rõ ràng đây?

Bùi Nguyên Minh giải thích với giọng điệu ỉu xìu: “Bà xã, em nghe anh giải thích, anh và Nạp Nhã Lan chỉ là bạn bè thôi, vì chuyện nhà họ Trịnh nên anh mới đồng ý mời cô ấy một bữa cơm.”


Chẳng qua, nói thì là như vậy, nhưng lần này Bùi Nguyên Minh thật sự là chột dạ.

Anh không phải thằng ngốc, anh cũng hiểu chút ít về tâm tư của Nạp Nhã

Lan.

Không thể không thừa nhận, Nạp Nhã Lan là một cô gái rất ưu tú, không chỉ là về ngoại hình, nhan sắc, khí chất hay thủ đoạn đều là đối tượng lựa chọn tốt nhất, anh cũng đánh giá rất cao tính cách và tác phong làm việc của cô.

Chẳng qua Bùi Nguyên Minh là người đã có gia đình rồi, mặc dù bây giờ

anh và Trịnh Tuyết Dương chưa có quan hệ vợ chồng, nhưng bọn họ đã đăng

ký kết hôn, đến nay cũng được ba năm rồi.

Hai người cũng đã thích đối phương, vì vậy mà trong tiềm thức anh đã từ

chối Nạp Nhã Lan, nhưng có lẽ chính bản thân anh cũng không biết điều này. Vẻ mặt Trịnh Tuyết Dương rối rắm, một lúc sau, cô lại quay lại ngồi lên ghế của mình, tiếp tục công việc dang dở.: “Anh đi đi, nếu đã đồng ý mời cô ấy ăn cơm, thì nên đi sớm một chút tỏ thành ý, nhớ là phải về sớm.”


Bùi Nguyên Minh thấp thỏm nhìn Trịnh Tuyết Dương, nói: “Bà xã, em sẽ không giận anh chứ?” “Em không sao, vốn là em yêu cầu anh đi xin nhà họ Nạp, nếu anh đã đồng ý với người ta rồi thì cũng nên làm được, nếu không sẽ không có lợi cho nhà họ Trịnh” Trịnh Tuyết Dương hít sâu một hơi, sau đó vẫy tay ra hiệu cho

Bùi Nguyên Minh rời đi.

Đợi đến khi Bùi Nguyên Minh rời khỏi văn phòng, cô mới đứng dậy, “cạnh” một tiếng đóng cửa lại, những giọt nước mắt kìm nén cứ thế mà rơi xuống.

Quả nhiên, Nạp Nhã Lan có ý với Bùi Nguyên Minh, mà Bùi Nguyên Mình thật sự sẽ không có ý đó với cô ta hay sao?

Khi đối mặt với Trình Tiên, cô dám hỏi thẳng, nhưng khi đối mặt với Nạp Nhã Lan, cô lại chắn chử, sợ hãi.

Bởi vì Nạp Nhã Lan thật sự là quá ưu tú, ưu tú đến mức Trịnh Tuyết Dương sợ Bùi Nguyên Minh bất giác sẽ bị cô ta thu hút.

Vào lúc này, Trịnh Tuyết Dương có hơi bối rối, cô không biết bản thân mình nên làm như thế nào mới tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui