Chàng Rể Quyền Thế


” Đại thiếu, ngài chính trực như thế, là người tốt chân chính, nhưng họ Bùi lại là một kẻ hèn hạ vô sỉ tiểu nhân!”
“Mặt đối mặt, hắn nhất định không phải đối thủ của ngài, nhưng tôi e rằng, hắn sẽ dùng âm mưu quỷ kế tính toán ngài!”
Miêu Tử Mặc lo lắng nhìn người đàn ông của mình: ” Đại thiếu, chúng ta phải nhanh nghĩ kỹ biện pháp một chút, bằng không mà nói, đến lúc đó chúng ta sẽ là người chịu thiệt!”
” Không có việc gì, ta vừa mới không phải đã nói sao? Mấy ngày nay muốn mời họ Bùi ăn một bữa cơm và trò chuyện vui vẻ.


Long Thiên Chiến khóe miệng nhếch lên một nụ cười cao thâm khó dò, đồng thời, cảnh hắn bị tát lia lịa vào mặt trong vườn từ thiện hiển hiện lên trước mắt.

Hận ý chợt lóe lên, sau đó Long Thiên Chiến nói khẽ: “Không có gặp mặt, không có lễ vật!”
“Lần này, ta sẽ mời họ Bùi ăn một bữa Hồng Môn Yến!”

Trong khi Long Thiên Chiến đang nghiên cứu cách mời Bùi Nguyên Minh ăn một bữa Hồng Môn Yến.

Trong đấu trường ở ngoại ô, Bùi Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng đi vào.

Hôm nay không có người ngoài trong đấu trường này, chỉ có một số tên hộ vệ.

Còn Ti Thanh cũng một tay cầm ly Champagne, tựa vào lan can ghế VIP, liếc mắt nhìn khung cảnh đấu trường, lúc này khung cảnh có một vẻ đẹp đặc biệt.

Nhìn cảnh này, Bùi Nguyên Minh trong lòng nhiều một tia cảm thán.

Sau vài lần tiếp xúc, anh có thể thấy rõ, Ti Thanh không hề lạnh lùng như bản thân cô thể hiện, thậm chí cần phải nói rằng, cô ấy cũng có phần của một người phụ nữ nhỏ bé.

Mới bắt đầu thì bước chân vào làng giải trí, sau lại trở thành một trong 72 thê thiếp của Long Thiên Chiến.

Tí Thanh chẳng qua đều là ngươi lừa thì ta gạt.

Trưởng thành từ môi trường như vậy, nếu không lộ ra nanh vuốt của bản thân, e rằng đã bị ai đó xé xác thành từng mảnh nhỏ từ lâu rồi.


Như nghe thấy tiếng bước chân, Ti Thanh cũng đột nhiên xoay người, phá vỡ cảnh đẹp trong mắt Bùi Nguyên Minh.

Sau đó cô ta đi giày cao gót bước tới, rót cho Bùi Nguyên Minh một ly Champagne, sau đó chuyển đạt lời mời của Long Thiên Chiến.

“Ồ? Long Đại Thiếu thật sự là muốn mời ta đi ăn cơm sao?”
“Sợ là trận Hồng Môn Yến?”
Bùi Nguyên Minh ngoài miệng cười mà không phải cười nói.

Ti Thanh cũng cười nhẹ nói: “Bùi Thiếu nghĩ nhiều quá rồi, tôi đi theo Long Đại Thiếu cũng đã nhiều năm.


“Tôi có thể thấy được, anh ấy rất coi trọng Bùi Thiếu, còn chân thành mời anh ăn cơm, cũng là biểu thị thành ý.


“Cũng mong Bùi Thiếu không nên hiểu lầm.


Bùi Nguyên Minh thản nhiên cười một tiếng, nói: “Được rồi, Ti Thành tổng đã nói như vậy, tôi thế nào cũng phải cho một bộ mặt.


“Dù là Hồng Môn Yến hay bữa ăn bị trảm đầu, tôi cũng sẽ tới đó đúng giờ.


“Cô nói cho Long Đại Thiếu biết, tôi sẽ đến đúng hẹn.


“Tôi hy vọng anh ấy có thể làm tôi ngạc nhiên một chút.


Nghe được lời nói của Bùi Nguyên Minh, hàm ý trong bông có kim, Ti Thanh cũng làm như là nghe không hiểu, mà là một mặt ngây thơ mở miệng nói: “Tôi sẽ truyền đạt chân tình của anh cho Long Đại Thiếu.


Sau đó cô tự mình ngồi trên ghế sô pha, đôi chân thon dài tạo một tư thế có chút một sai, sau đó ra hiệu cho Bùi Nguyên Minh ngồi xuống: “Bùi Thiếu, anh ngồi đi, chúng ta cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết.


“Tôi trước đây có nhiều đắc tội, bữa nay tôi xin bày tỏ một chút thành ý.


“Đương nhiên, nếu Bùi Thiếu có những nhu cầu khác, tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn.


“Đây cũng là mệnh lệnh của Long Đại Thiếu.


Lời nói của Ti Thanh cũng mang một ý nghĩa sâu sắc và đầy ẩn ý, rượu ngon mỹ nhân ở trước, mặc cho quân tử ngắt lấy.

Chỉ cần là đàn ông, thì không thể chịu được cảnh như vậy.

Đáng tiếc ánh mắt lãnh đạm ban đầu của Ti Thanh, cũng theo sự dịch chuyển của thời gian, dần dần chuyển thành kinh ngạc.


Bởi vì nàng kinh ngạc phát hiện, Bùi Nguyên Minh trong mắt luôn là cười mà như không cười, nhưng không có giễu cợt, cũng không có ác độc như trong tưởng tượng của cô.

Với một phần định lực này, Ti Thanh không khỏi thở dài khiếp sợ Bùi Nguyên Minh.

Sau tất cả, kể từ khi cô xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, một người đàn ông có định lực như vậy.

Như thủy triều mị ý từ trên mặt Ti Thanh cũng thối lui, cô day dứt cười nhìn Bùi Nguyên Minh, nói: “Bùi Thiếu, thực xin lỗi, là tôi đường đột.


” Không đường đột, không đường đột, chính là họ Bùi tôi, không hiểu được nghĩa thương hương tiếc ngọc, cùng ân trọng mỹ nhân!”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười.

“Nhưng theo quan điểm của tôi, tôi hy vọng có thể làm bạn tốt với Ti Thanh tổng.


“Dù sao năm nay, quan hệ bằng hữu tương đối ổn định.


“Sự hợp tác của tôi với Long Đại Thiếu, cũng không thể tách rời những giao dịch sau lưng với Ti Thanh tổng.


“Tôi sẽ luôn ghi nhớ điều này.


“Bùi Thiếu quả nhiên không phải người thường.


Ti Thanh cũng thở dài một hơi.

” Chỉ là, anh nói quá khoa trương, tôi ngược lại là rõ ràng, tôi chính là một quân cờ, có cũng được mà không có cũng không sao.


” Hoặc phải nói là một quả pháo hôi.


“Dù tôi có xuất lực hay không, trên thực tế sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa Bùi Thiếu và Long Đại Thiếu.



“Nói cho cùng, lợi ích khi làm việc với Bùi Thiếu, còn hơn rất nhiều so với việc trở thành kẻ thù.


“Từ cấp độ khác, chính là Bùi Thiếu, anh để cho tôi thể hiện giá trị cùng năng lực của mình, trước mặt Long Đại Thiếu, khiến anh ấy đối với tôi tốt hơn.


“Cho nên, hẳn là tôi phải cảm tạ Bùi Thiếu.


“Bởi vì chuyện này, có một số việc, tôi nghĩ không nên quá mức khách khí.


Ti Thanh cũng thanh âm nhẹ nhàng nhu nhu, liền thấy cô từ trong túi Hermes lấy ra một tấm ngân phiếu, đặt trước mặt Bùi Nguyên Minh, có chút bất đắc dĩ.

Đây ấn tượng là 500 triệu mà Bùi Nguyên Minh đưa cho cô trước đó.

Rõ ràng, Ti Thanh quả thực là một nữ nhân thông minh, nàng quá hiểu Long Thiên Chiến.

Cô biết rất rõ, bữa ăn của Long Thiên Chiến, nhất định không ngon chút nào.

Bây giờ cô nói mọi chuyện rất dễ nghe, cũng có chút không muốn gửi lại chi phiếu, mục đích không gì khác hơn, là muốn hoàn toàn tách khỏi Bùi Nguyên Minh.

Tránh lửa cháy ở cổng thành mà làm chết cá trong ao.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui