Chàng Rể Quyền Thế


**********
Bùi Nguyên Minh bưng chén trà, thản nhiên nói: "Nếu như tôi từ chối thì sao?"
"Từ chối?" Thượng Quan Kinh Hồng cười giễu cợt "xuy" một tiếng.

"Người anh em, cậu cảm thấy cậu có đường từ chối sao?" "Cậu phải hiểu rõ, đây là nơi nào?" "Đây là thành phố điện ảnh Vũ Thành, là địa bàn của tôi."
"Mà đằng sau tôi, là Thương Minh Vũ Thành, Long thập tam thiếu Long Thương Húc, là thánh địa võ lâm của cung điện Hoàng Kim.."
"Cho dù cậu đến từ năm môn phiệt lớn hay mười gia tộc quyền lực nhất, cậu cũng phải xem xét kĩ một chút, có cần hay không vì chút chuyện nhỏ này, triệt để trở mặt với những người này!"
"Dù sao, hiện tại sự việc chỉ ở giữa tôi và cậu, đều có thể giải quyết ổn thoả"
"Nếu không, cậu báo quan, để chuyện phá hoại việc làm ăn của thành phố điện ảnh Vũ Thành truyền ra ngoài.


"Tôi cũng không biết sẽ dẫn đến hậu quả gì nữa!"
"Mà rất nhiều thời điểm, những hậu quả này cũng không phải chỉ mình cậu có thể gánh vác hết được, không cẩn thận một chút, gia tộc, thế lực ở sau lưng cậu, cũng sẽ vì thế mà phải trả giá!"
"Có câu nói làm người đừng nên quá liều mạng, phải tự chừa cho mình một đường lui!"
"Cậu là một người trẻ có tiền đồ rộng mở ở phía trước, đương nhiên hiểu được đạo lý nắm bắt chừng mực, đúng không?"
Nói tới đây, Thượng Quan Kinh Hồng chỉ vào tờ chi phiếu trên mặt đất, thản nhiên nói: "Anh bạn trẻ, bây giờ nhặt ngân phiếu lên, cậu liền có thể nhận được mối giao tình tốt đẹp với tôi"
"Sau đó cậu đưa Trịnh Khánh Vân của cậu về dưỡng thương cho tốt, nếu như không biết bệnh viện nào tốt, tôi thậm chí có thể giới thiệu cho cậu."
"Tiếp theo, chúng ta bắt tay giảng hoà, tất cả mọi việc đến đây chấm dứt, không thành vấn đề chứ?"
Bùi Nguyên Minh cười cười, thản nhiên nói: "Tôi muốn hỏi một câu, nếu như chuyện này đổi thành xảy ra ở trên người Thượng Quan tiên sinh, ông có chấp nhận cách giải quyết thế này không?"
"Có thể tính là giống nhau sao?" Thượng Quan Kinh Hồng vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

"Chênh lệch giữa tôi và cậu, là một trời một vực"
"Tôi ôn tồn hoà nhã nói với cậu những lời này, không phải bởi vì tôi sợ cậu, mà là vì hôm nay tâm tình tôi rất tốt, vậy nên mới cho cậu một cơ hội"
"Cậu không hiểu? Không quý trọng?"
Nghe thấy lời của Thượng Quan Kinh Hồng, dàn mỹ nhân xinh đẹp đi theo cũng mang vẻ mặt châm chọc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Tên nhà quê này không biết từ chỗ nào chạy đến, lại có thể muốn so bì với nhân vật lớn như Thượng Quan Kinh Hồng?
Lẽ nào anh ta không biết, giữa người với người, có
khoảng cách chênh lệch lớn hay sao?

Ngay cả Trần sư huynh cũng bày ra vẻ mặt châm chọc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Tên này thật sự coi mình là một nhân vật lớn?
Ở trước mặt Thượng Quan tiên sinh nói những lời như vậy, là đang sợ bản thân mình chết không được gọn gàng hay sao?"
Đến cả Mục Song Thư cũng khẽ chau mày, thân là người của sở cảnh sát, cô rất rõ sức mạnh của lục đại bang.

Không thể không thừa nhận, Thượng Quan Kinh Hồng chịu nhượng bộ đến bước này, xem như ngàn năm hiếm có rôi.

Vì vậy cho dù là Mục Song Thư, cũng có ý nghĩ khuyên Bùi Nguyên Minh bỏ qua như thế này.

Vậy nhưng Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm nhìn Thượng Quan Kinh Hồng, không mảy may bị lời nói của ông ta kích động chút nào.


Thấy Bùi Nguyên Minh dường như bị mình doạ cho sợ rồi, Thượng Quan Kinh Hồng cười cười, tiếp tục nhàn nhạt mở miệng: "Anh bạn trẻ, tôi biết trong lòng cậu rất bứt rứt oan uổng."
"Tôi cũng nhìn ra được cậu có chút năng lực, có chút bối cảnh."
"Vậy nên, tôi mới cho cậu thể diện, ôn tồn hoà nhã với cậu".

"Cậu phải hiểu, cậu đối mặt với điều gì!".

"Tin tôi, ở đất Vũ Thành nhỏ bé của tôi này, đối địch với tôi, lại gây cản trở Lý phu nhân, không phải là chuyện tốt đẹp gì."
"Có một số người, không phải là người cậu có tư cách
liều chết vì họ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui