Chàng Rể Quyền Thế


Bùi Nguyễn Minh cười nhạt nói: "Tuy tôi không biết Long Trường Huy đó có chịu trả tiền hay không" "Nhưng tôi biết một điều này, đó chính là giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền, lẽ thường tình thôi...”
"Cô muốn thiết lập quyền lực tuyệt đối ở công ty Hoàng Kim Vũ Thành, muốn nhân cơ hội cực kỳ tốt này giành được chỗ đứng ở Vũ Thành”
"Vậy thì lấy lại ba mươi nghìn tỷ đó thì bắt tay vào thực hiện thôi"
Nói đến đây, Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, anh nhàn nhạt nói: “Nhân lúc mẹ cô không ở đây, nếu như cô đã khỏe lại rồi vậy thì tôi cùng cô đến Bách Dương Hội một chuyến đi.

"Ba mươi nghìn tỷ này, tôi giúp cô lấy lại”."
Trịnh Tuyết Dương lắc đầu, cô dịu dàng nói: “Không cần đau, thật ra tôi đã tìm được một người trung gian rồi.”
"Tôi tin rằng người trung gian sẽ giúp tôi lấy lại được tiền, cùng lắm thì cho cô ấy một chút lợi ích là được rồi.

Thấy Trịnh Tuyết Dương tự tin như vậy, Bùi Nguyên Minh mỉm cười không nói gì.

Người phụ nữ này đã nhiều năm lăn lộn trong giới kinh doanh, chắc hẳn đã có cách nghĩ riêng của mình.


Cho nên Bùi Nguyên Minh cũng không nhiều lời nữa mà yên lặng chờ đợi kết quả, xem xem cô sẽ giải quyết việc này thế nào.

"Anh rể, trùng hợp vậy!"
Rời khỏi bệnh viện không lâu, Bùi Nguyên Minh bắt xe trở về căn cứ của bang Đầu Búa, anh nhìn thấy một chiếc BMW sang trọng dừng ngay bên cạnh.

Ngay sau đó, có hai cô gái trẻ trung xinh đẹp bước ra, hai người tuổi tác sấp sỉ nhau, thân hình cũng giống nhau, hơn nữa còn rất đẹp, là một nét đẹp hơn hẳn người khác.

Cô gái đi phía trước không ngờ lại là Trịnh Khánh Vân mà hôm qua cùng với Bùi Nguyên Minh chạy đến phá đám khu vực mới.

Cô gái bên cạnh Trịnh Khánh Vân trông có vẻ nhỏ hơn Trịnh Khánh Vân một hai tuổi, làn da tựa tuyết, khuôn mặt tinh xảo, khiến cho người ta chỉ nhìn không dời mắt.

Chỉ là Bùi Nguyễn Minh cũng chẳng nhìn nhiều, chỉ qua loa lướt nhìn một cái, sau đó mỉm cười với Trịnh Khánh Vân, anh nói: "Sao hả? Chị em vừa mới tuyên bố muốn trở về nắm giữ công ty cô đã muốn ngồi không hưởng lợi?”
Trịnh Khánh Vân cười hì hì nói: “Anh rể, em vốn không hợp làm kinh doan mà, em thích đóng phim hơn.”
"Bây giờ chị em trở về điều hành công ty rồi em không thể nghỉ ngơi vài ngày được hay sao?” "Này, đây là bạn học của em, mất liên lạc lâu lắm rồi, hôm nay tình cờ gặp được” "Không ngờ cũng ở Vũ Thành" "Cho nên tụi em mới chuẩn bị ra ngoài dạo phố" "Anh rể, anh có thể cho em mượn chút tiền không?" Nói xong, Trịnh Khánh Vân chớp chớp mắt.


Thật ra bản thân cũng có tiền, chỉ là nếu như đã gặp phải Bùi Nguyên Minh rồi cô liền vô thức mà làm nũng.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Bùi Nguyên Minh thở dài, lấy ví tiền trên người ném qua.

Anh bây giờ ra ngoài thì hầu như không mang theo tiền, trong bóp cũng chỉ có một ngàn mấy trăm tệ.

Cô gái xinh đẹp đi bên cạnh Triệu Tiểu Huyên nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ châm chọc nhàn nhạt.

Từ lâu cô đã nghe Trịnh Khánh Vân nói cô ấy có một người anh rể ở rể.

Lúc đó rất khinh thường người anh rể này của cô ta.

Hôm nay gặp phải, cô càng không đếm xỉa..

Đàn ông gì mà trên người chỉ có một ngàn mấy trăm tệ thôi sao? Còn không biết xấu hổ! Này là chê chưa đủ mất mặt có đúng không! Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của cô, Bùi Nguyên Minh cũng không nói gì
Chỉ là lúc chuẩn bị xoay người rời đi, ánh mắt anh đột nhiên sáng lên, anh vô thức đứng lại, đánh giá người bạn học của Trịnh Khánh Vân, sau đó như có suy tư gì đó mà nói: “Cô bạn này, có phải gần đây cô mất ngủ mơ nhiều không? Đi tiểu nhiều? Hơn nữa còn thường xuyên gặp ác mộng tỉnh giấc giữa đêm?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui