Đúng lúc này, ánh mắt cười như không cười của Nạp Hoàng Chi chuyển sang nhìn Bùi Nguyên Minh.
Trên thực tế, người nhà họ Trịnh càng muốn đuổi Bùi Nguyên Minh, trong lòng ông ta càng vui, lúc này ông ta chỉ hận không thể để toàn bộ người nhà họ Trịnh đứng ra mắng nhiếc Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì chỉ có như vậy, Bùi Nguyên Minh mới có thể thật sự hết hi vọng với nhà họ Trịnh, thậm chí có thể sẽ ly hôn Trịnh Tuyết Dương, lúc đó Nạp Hoàng
Chi mới có cơ hội.
Trong lúc Nạp Hoàng Chi chờ đợi thời khắc đó, ông ta lại phát hiện những người nhà họ Trịnh khác cơ bản là không dám đứng ra, trong lòng ông ta có chút thất vọng.
Sau khi liếc mắt nhìn sang ông cụ Trịnh, ông ta mới mỉm cười nói: “Các vị, nếu tôi đã để cậu bạn nhỏ này đến tham gia hội giám định đồ cổ ngày hôm nay, vậy thì tất nhiên là tôi có lí do của riêng mình, các vị nếu không ngại thì lắng nghe một lúc.”
Nạp Hoàng Chi đã nói đến mức này rồi, chớp mắt cả hội trường bỗng yên tĩnh hằn.
Mặc dù mọi người đều coi thường thẳng ở rể trong lời đồn kia, nhưng lúc này đều không dám nói thêm lời nào nữa.
Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Trịnh Thu Hằng đầy ẩn ý, chỉ có thể nói người phụ nữ này quả ngu ngốc, bị người ta kéo ra làm bia chắn đạn còn không biết.
Nhưng mà lúc này anh cũng không cần nhiều lời với đám người này, Bùi Nguyên Minh đi lên phía trước, tỉ mỉ nhìn ngắm chiếc bình gốm trước mặt.
Phong cách làm việc, cùng sự cần thận của Bùi Nguyên Minh khác với Trương Đình, lúc này anh hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, thỉnh thoảng lại đưa tay ra gõ nhẹ một cái vào thân bình, nhìn kiểu gì cũng giống như đang giám định đồ cổ vậy. . ngôn tình hay
Nhìn thấy cảnh tượng này, hội trường vốn dĩ vì câu nói của Nạp Hoàng
Chi mà yên tĩnh bống bắt đầu vang lên tiếng xì xào. Ban nãy mọi người cứ tưởng Nạp Hoàng Chi đã thừa nhận Bùi Nguyên Minh, thừa nhận anh ta có chút tài năng, nhưng lúc này nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, mọi người đều như kiểu đang nhìn một thẳng hề.
Giám định?
Dựa vào anh ta?
Lần trước nghe nói tên này không biết ăn gì mà được trời phật phù hộ, trong hội đấu giá Vân Đỉnh, nhìn ra được một bức “Phú xuân sơn cư đồ”, anh ta sẽ không cho rằng lần này bản thân mình cũng sẽ gặp may đấy chứ. Tiếp theo, chúng ta hãy xem anh ta sẽ bị mất mặt như thế nào?
Nháy mắt, tất cả mọi người trong giới thượng lưu đều có chung một suy nghĩ như vậy,
Đặc biệt là đám người trẻ tuổi kia, bọn họ đều có ý với Nạp Nhã Lan, kết quả thì cái thằng ở rể kia đã có một cô vợ đẹp ngang ngửa nữ thần, vậy mà còn ở đây dụ dỗ Nạp Nhã Lan, thằng này thật sự đáng chết.
Cùng lúc đó, ánh mắt Trịnh Tuyết Dương lộ ra vẻ kỳ quái, cô cũng không biết tại sao bản thân mình lại lo lắng cho Bùi Nguyên Minh đến vậy, lo lắng anh ấy sẽ lỡ tay.
Nhưng khi nhìn thấy những người nhà họ Trịnh ai ai cũng mang theo vẻ mặt mong chờ Bùi Nguyên Minh sẽ bị mất mặt, cô thở dài trong âm thầm.
Đám người nhà họ Trịnh này lẽ nào còn không hiểu rõ ràng hay sao, nếu như Bùi Nguyên Minh bị mất mặt, thì không chỉ riêng mình anh ấy bị mất mặt thôi đâu.
Ngược lại, nếu như Bùi Nguyên Minh có thể biểu hiện ra thiên phú của mình, giám định ra bảo vật, nói không chừng nhà họ Trịnh cũng có thể nước nổi thì bèo nổi.
Chỉ đáng tiếc, nhà họ Trịnh lúc này, rõ ràng là không hiểu điều này.
Mà Nạp Nhã Lan cũng thấp thỏm không yên, ban nãy khi giám định chiếc đồng hồ Rolex, cô đã nghi ngờ Bùi Nguyên Minh, bây giờ càng nhiều hơn là sự lo lắng.
Bùi Nguyên Minh quá tự tin, ngay cả hội trưởng Trương Đình đã giám định xong rồi, anh ta vẫn muốn xem lại. Chẳng may thật sự tạo thành sai sót gì, thì thật sự là mất mặt trước bàn dân thiên hạ rồi…
Khi tất cả mọi người đang ngóng trông trò cười sẽ xảy ra, Bùi Nguyên Minh vẫn rất bình tĩnh, anh đơ ra một lúc, đột nhiên giơ tay ra, gõ hai cái thật mạnh vào cái bình gốm đó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Nạp Hoàng Chi khẽ thay đổi, ông ta nhỏ giọng nói: “Bạn nhỏ, nếu như cậu dám làm vỡ cái bình này, tôi sẽ đánh gãy cổ cậu đấy!”
Chỉ tiếc rằng, giọng nói Nạp Hoàng Chi quá nhỏ, lời này chỉ nói cho một mình Bùi Nguyên Minh nghe mà thôi, những người khác cơ bản là không hề nghe thấy gì, nếu không có lẽ bọn họ sẽ có cách nhìn khác về Bùi Nguyên, Minh.
Trương Lăng “xì” một tiếng bật cười ha hả, nụ cười đầy châm chọc mia mai.
“Bùi Nguyên Minh, anh có hiểu thế nào là giám định đồ cổ hay không?”
“Giám định đồ cổ gồm có bốn chú ý là nhìn, nghe, so sánh, thử, ví dụ như “nghe” là sử dụng âm thanh khi gõ nhẹ và bình để xác định tình trạng của đồ gốm, anh đập mạnh như vậy, thì có thể giám định ra cái gì?”
“Mặc dù đây là đồ giả, nhưng nếu như anh làm vỡ, anh có thể đền nổi sao? Nghe nói một ngày anh chỉ có ba trăm năm mươi ngàn tiền tiêu vặt, vẫn là nên cần thân một chút thì hơn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...