Chàng Rể Quyền Thế
Lý Thiếu Quốc lúc này sắc mặt lạnh lùng, hai tay để sau lưng, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: "Người họ Bùi kia, anh nên biết rằng!"
"Đại hội Long Môn không phải là trò chơi con nít, tính quan trọng của nó so với kỳ thi tuyển sinh đại học cũng không hề kém!"
"Dám gian lận trong một kì thi như thế này, còn dám trộm đáp án, chính là tự mình tìm đường chết!"
"Hội trưởng Âu Dương đều đang đợi anh trong phòng họp kìa!"
"Mau nhận tội mà thú tội, nếu không, anh chết chắc!"
"Thái độ tốt hơn một chút, có lẽ hội trưởng Âu Dương có thể tha cho anh!"
"Nhưng nếu anh không thành thật, chúng tôi sẽ báo cáo với chấp pháp đường Long Môn ngay bây giờ và cho họ bắt giữ anh!"
"Vào chấp pháp đường Long Môn rồi, còn thảm hơn là vào đồn cảnh sát!"
Lý Thiếu Quốc chỉ ra bên ngoài với vẻ mặt tự mãn và kiêu ngạo.
"Gian lận!?"
Kim Phương Nhã và những người khác đều rất ngạc nhiên, sau đó nhìn Bùi Nguyên
Minh với vẻ khinh thường.
Võ thuật không thể nào có thể dựa vào gian lận mà làm được.
Thảo nào người họ Bùi là người nộp bài đầu tiên, hóa ra đã dùng thủ đoạn gì đó để đánh cắp câu trả lời trước, thật không biết xấu hổ.
Kim Phương Nhã thở dài trong lòng.
Bùi Nguyễn Minh ơi là Bùi Nguyên Minh!
Anh thực sự vì muốn được hơn người khác trước mặt tôi mà chạy đi ăn cắp đáp án sao?
Anh cũng có thể được coi là có cố gắng.
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Anh có chứng cứ gì chứng minh tôi lừa gạt sao?"
"Bắt trộm thì phải bắt được đồ ăn trộm, vu khống mà không có bằng chứng thì các
người phải trả giá đó!"
Lý Thiếu Quốc chế nhạo, giễu cợt: "Nếu không gian lận thì làm sao có thể đạt điểm tuyệt đối trong bài thi lý thuyết?"
"Trắc nghiệm điểm đối, phán đoán đúng sai điểm tuyệt đối, điền vào chỗ trống điểm tuyệt đối thì có thể hiểu được, nhưng có thể viết câu trả lời gần giống hoàn toàn với câu trả lời tham khảo"
"Làm sao mà có thể được!?"
"Phải biết rằng, lần này là lần có đề thi khó nhất trong lịch sử của Long Môn!"
"Các câu hỏi cho kỳ thi do một số trưởng lão của Hội Trưởng lão Long Môn cùng nhau đưa ra"
"Ngay cả hội trưởng Âu Dương cũng vừa làm, cũng chỉ ghi được 98 điểm!"
"Với nhiều thí sinh như vậy, người ghi điểm được nhiều nhất chỉ có 95 điểm!"
"Hơn nữa, chúng tôi cũng hỏi về điểm thi của toàn tỉnh, cơ bản là không ai có thể đạt được điểm tuyệt đối!"
"Nhưng anh lại lấy được điểm tuyệt đối!".
"Anh không gian lận, thì là cái gì!?"
"Lẽ nào anh không biết rằng, trong võ thuật không thể nào giả vờ giả vịt được?"
"Ngay cả chính mình cũng tự lừa mình, mà còn muốn tham gia đại hội Long Môn?"
"Thật là một câu chuyện hài hước!?"
Lý Thiểu Quốc tỏ vẻ khinh thường, như thể anh ta đã nhìn thấy trò đùa lớn nhất trên thế giới này.
Điểm tuyệt đối?
Nghe thấy lời đó, khán giả hơi sửng sốt, một lúc sau truyền đến một trận cười rộ lên.
“Phụt--"
"Có người đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra lý thuyết của Đại hội Long Môn?"
"Làm sao có thể? Cười chết mất!"
>
+
"Nếu anhđã đánh cắp câu trả lời thì hãy hạ giọng đi.
Sẽ không ai nói anh nếu anh đạt 90 điểm.
Anh còn được điểm tuyệt đối.
"
"Đây chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này sao!"
Kim Phương Nhã và những người khác đều cười ầm lên.
Phải là thiên tài võ thuật nào mới có thể đạt điểm cao nhất?
Ngàn năm có một, hay triệu năm có một?
Điều quan trọng nhất là người tên Bùi Nguyên Minh này không phải xuất thân từ nhà võ, cũng không xuất thân từ thánh địa võ học, lại có thể được điểm tuyệt đối?
Đùa nhau à?
Anh ta nghĩ là đang quay phim hay sao?
Ngay cả Kim Phương Nhã cũng vô cùng thất vọng với Bùi Nguyên Minh, dùng cách như thế này thu hút sự chú ý của cô ấy, thực sự là quá xấu hổ.
Bùi Nguyên Minh bỏ ngoài tai những lời châm chọc của mọi người, thờ ơ nói: "Bài kiểm tra tội đạt điểm tuyệt đối, thì nói tôi gian lận sao?"
"Tại sao không thể là thực lực của tôi?".
"Anh đưa ra phán đoán ngẫu nhiên mà không có bằng chứng xác thực.
Nó có thực sự phù hợp không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...