Bùi Nguyên Minh cười nói: "Cảm ơn ông Vạn đã động viên.
Tôi đã đồng ý tham gia thì nhất định sẽ tìm cách hoàn thành lời dặn của ông Vạn"
"Có điều, mấy ngày nay sợ là Vũ Thành vẫn còn tìm không ít điều gây rắc rối."
"Ví dụ, hai trăm người đang quỳ ở trước cổng bệnh viện Nhân dân thì để họ tiếp tục quỳ đi."
"Nếu không quỳ ba ngày ba đêm, ai đến nói tốt nói đẹp gì cũng vô dụng"
Bùi Nguyên Minh đoán là Vạn Khiếu Đường có thể sẽ nói về vấn đề này, vì vậy anh đã mở miệng trước, việc này bị chặn đứng.
Vạn Khiếu Đường, không nói nên lời một lúc, sau đó liền thở dài.
Ông ta vốn có ý nghĩ này, bất kể Huỳnh Tam Quang và con trai của ông ta có như thế nào đi nữa, nhưng bọn họ là người của Thiên Trúc, là người của Phạm Kim Luân.
Tại thời điểm này, việc đắc tội với người của Thiên Trúc và Phạm Kim Luân là việc không đáng.
Nhưng Bùi Nguyên Minh đã nói đến bước này rồi, Vạn Khiếu Đường có nói gì nữa cũng chả có nghĩa lí gì nữa.
Nghĩ đến đây, giọng nói của Vạn Trấn Hải có chút bất lực, ông ta thở dài nói: “Nếu cậu Bùi đã quyết định, vậy thì tôi sẽ không nhiều lời nữa”
"Nhưng mà tôi vẫn có lòng nhắc cậu một câu, Phạm Kim Luân không phải người đơn giản đâu!"
"Cậu đã nhất định muốn gây khó dễ với đám người Thiên Trúc thì chắc chắn phải thận trọng đó."
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói: "Ông Vạn, có câu ông nói sai rồi."
"Không phải tôi nhất định muốn gây khó dễ với người của Thiên Trúc, mà là người của Thiên Trúc gây khó dễ với tôi!"
"Bọn họ quỳ đủ ba ngày, đối với tôi, coi như xong chuyện."
"Nhưng nếu bọn họ vẫn gây rắc rỗi cho tôi, thì xin lỗi.."
"Tôi sẽ một chân đạp chết luôn"
Vạn Khiếu Đường thở dài, không nói thêm gì nữa, ông ta cười nói: "Vậy thì cậu Bùi, chúc cậu may mắn thuận lợi nhé!
"Ngoài ra, hãy cẩn thận với Long Thương Húc"
"Trong ba vị thiếu gia của nhà họ Long, cậu ta là người thân gần với người của Thiên Trúc nhất đấy”
"Động đến Thiên Trúc là động đến cậu ta."
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Nguyễn Minh nheo mắt nhìn về phía xa xăm.
Vạn Khiếu Đường dường như đang nhắc nhở, nhưng với thân phận của cậu ta thì chứng tỏ rõ việc đó rồi.
Người của Thiên Trúc và Long Thương đã cùng hội cùng thuyền từ lâu.
Những gì chúng mấy ngày này không chỉ là cùng người của Thiên Trúc bất chấp làm
mọi việc để đạt được mục đích.
Mà còn sợ rằng cái tên thiếu gia Long Thương Húc cũng bất chấp để đạt được mục đích nữa kìa.
Những cái tên Long Trường Hải, Long Trường Huy, vân vân lại hiện lên trong đầu anh.
Sau khi Bùi Nguyên Minh cau mày, cuối cùng cũng chả sắp xếp được gì.
Nếu Long Thương Húc biết tiến lui, hắn hoàn toàn có thể áp đảo lực lượng, chứ chả để sự việc trôi qua như thế này.
Nhưng nếu Long Thương Húc không sống chết, không biết trân quý, còn muốn tiếp tục tự chuốc lấy phiền phức.
Vậy thì Bùi Nguyên Minh cũng không ngại đè bẹp tên cầu Long Thập Tam của nhà họ Long này.
Nửa tiếng sau, xe taxi của Bùi Nguyên Minh dừng ở cổng nhà thi đấu Vũ Thành.
Rõ ràng là bây giờ chưa đến chín giờ, nhưng bãi đậu xe đông đến mức con kiến cũng chả lọt được, mọi người ở khắp mọi nơi đều đến đây để tham gia.
Điều này khiến Bùi Nguyên Minh rất mừng vì đã không tự lái xe qua đây, nếu không thì không biết mất bao lâu mới tìm được chỗ đậu xe.
Sau khi xuống xe và nhìn xung quanh, Bùi Nguyên Minh phát hiện có ít nhất một nghìn người tham gia cuộc thi này, điều này khiến anh thầm gọi Vũ Thành không hổ là nơi chủ trương võ thuật.
Cuộc thi tuyển của đại hội Long Môn có thể thu hút nhiều người
như vậy, thực sự nhiều hơn những nơi khác rất nhiều.
"G? Vị này không phải là Bùi Nguyên Minh sao?"
Ngay khi Bùi Nguyên Minh đang chuẩn bị bước vào cửa nhà thi đấu thì một giọng nói ngạc nhiên từ bên cạnh truyền đến, sau đó một cơn gió thơm xộc vào mũi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...