Chàng Rể Quyền Thế


"Tôi nói ra thân phận của tôi, anh không sợ anh sẽ chết khiếp sao?" 
"Tôi là con rể của Thập đại gia tộc quyền lực, nhà họ Chân ở Thủ Đô.


"Cho hỏi anh đã sợ chưa?" 
"Bị một đứa con rể ở rể đánh vào mặt, Phạm Tiểu Trương người có vui không?" 
"Là người phụ trách của khách sạn Vũ Thành, với tư cách là người quản lý thế giới ngầm, là thủ lĩnh của Băng Thiên Trúc.


“Muốn đánh bạc mà không muốn nhận thua, thua rồi cũng không nhận, lại còn dám vụ oan cho khác, còn uy hiếp khách”.

"Thế nào? Tôi tát anh mấy cái, anh dám tức giận sao?" 
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm, nói đến đâu thì tắt bốp bốp vào mặt hắn đến đó.

"Con rể ở rể!?" 
“Dạo này ngay cả con rể ở rể cũng dám bước lên mặt tôi sao?” 
"Thằng khốn, cậu có biết tôi là ai không?" 
"Tôi là người nhà họ Phạm đẳng cấp thứ hai của Thiên Trúc!" 
"Phạm Mục Cương là anh họ của tôi!" 
"Tôi còn có quyền miễn trừ ngoại giao!" 
"Tôi là người mà đứa ở rể như ngươi không khiêu khích được!" 

"Từ đầu đến cuối, cậu đã tát tôi hai cái!" 
"Ngươi có biết người phải trả cái giá gì cho việc này không? 
Sau khi đã biết được thân phận của Bùi Nguyên Minh, ánh mắt Phạm Tiểu Trương tràn đầy lửa giận, vẻ mặt dữ tợn đến cực điểm.

Anh ta cũng ra dấu, ngay sau đó, một nhóm cao lớn vệ sĩ của Thiên Trúc vây quanh, chuẩn bị ngay lập tức giết chết Bùi Nguyên Minh.

"Bốp!".

Bùi Nguyên Minh lại tát.

"Nào, nói cho tôi biết, tôi phải trả cái giá gì?" 
Phạm Tiểu Trương bị một đánh đến mức sốc, lảo đảo lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.

Tất cả những người có mặt cũng chết lặng.

Giờ ai cũng ước gì lúc sinh ra mình có thêm ra hai cái chân nữa, để nhanh chóng rời khỏi đây.

Cái tát đầu tiên có thể hiểu là bốc đồng.

Cái tát thứ hai có thể hiểu là kiêu ngạo.

Nhưng cái tát này hoàn toàn là một sự khiêu khích.


Lúc này, Phạm Tiểu Trương đã đem tất cả các mối quan hệ sau lưng anh ta ra! 
Đã vậy, tất cả mọi người đều biết rằng Bùi Nguyên Minh, trông có vẻ kiêu ngạo và độc đoán, cũng chỉ là một tên ở rể.

Một tên ở rể, thậm chí là con rể của gia tộc nhà họ Trân ở Thủ Đô, có tư cách gì để chọc tức một nhà quý tộc nhánh thứ hai của Thiên Trúc? 
Chẳng phải là đang đùa hay sao? 
Phạm Tiểu Trương che mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ khốn kiếp, cậu lại đánh tôi!?" 
"Cái gì? Chế ít sao?" 
Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lãnh đạm.

"Tôi đã quá từ bi rồi, hay là cho ngươi một cái tát nữa?" 
"Đồ khốn kiếp! Mày chết chắc rồi!" 
Lúc này, Phạm Tiểu Trương ôm lấy hai bên mặt của mình, lạnh giọng nói: "Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết sống còn hơn chết là như thế nào!" 
Khi giọng nói vừa dứt, khẩu súng trong tay anh ta đột nhiên mở chốt an toàn chĩa về phía Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh cười nói: "Một khẩu súng có thể làm cho người thấy ổn sao?" 
"Anh có chắc là anh có tư cách làm cho tôi sống còn hơn chết?" 
"Mẹ kiếp, tôi không đủ tư cách sao?" 
Phạm Tiểu Trương lúc này đang run lên vì tức giận.

Ngày hôm nay rốt cuộc là như thế nào.

Một đứa ở rẻ, còn dám tự tiện đập phá địa bàn của mình sao? 
Vẫn đang đặt câu hỏi liệu anh ta có khả năng như vậy không? 
Nếu chuyện như vậy lan ra, thì làm sao Phạm Tiểu Trương anh ta sau này sao dám lăn lộn ở cái đất Vũ Thành này? 
Làm thế nào để duy trì niềm sự kiêu hãnh của nhánh thứ hai mình! 
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui