Chàng Rể Quyền Thế
Lúc này Vạn Thiên Huy quơ tay hòng bảo những người đi theo thôi ngay những ý định ngu ngốc lại.
Sau đó anh ta run rẩy ngồi thẳng người nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt rất khó coi: “Anh Minh.
”
Xin lỗi, tôi sai rồi!
Là tôi có mắt mà không biết Thái Sơn!”.
Xin lỗi?
Cậu ba Huy đang xin lỗi sao?
Nhìn thấy sắc mặt của Vạn Thiên Huy vô cùng tái nhợt và không ngừng run rẩy, nhưng anh ta lại đang thành thực xin lỗi, Bạch Nhất Đồng và những người khác suýt nữa ngã xuống đất.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc, không thể nào nghĩ tới một nhân vật lớn như Vạn Thiên Huy lại cúi đầu trước Bùi Nguyên Minh.
Chẳng lẽ người đàn ông bình dị trước mặt thực sự có năng lực lớn đến như vậy sao?
Chỉ thuận tay gọi một cú điện thoại đã có thể khống chế một nhân vật lẫy lừng như Vạn Thiên Huy rồi sao?
Nhìn thấy chỗ dựa chắc như sắt lại như vậy, lúc này Bạch Nhất Đồng cũng hoang mang rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Biết sai rồi sao?”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Vạn Thiên Huy, Bùi Nguyên Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm rồi chậm rãi nói: “Nhưng chỉ vậy thôi thì không đủ
Cảm nhận được ánh mắt của Bùi Nguyên Minh, nụ cười của Vạn Thiên Huy càng thêm khó coi.
“Chỉ cần anh Minh chịu tha thứ cho tôi thì tôi sẽ bày tỏ thành ý của mình!
Hơn nữa, tôi cũng xin bảo đảm rằng kể từ bây giờ tôi sẽ không đi bắt nạt người khác nữa!”
Vừa nói Vạn Thiên Huy vừa nghiến răng đập mạnh tay trái của mình xuống
sàn.
“Rắc!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, tay trái của Vạn Thiên Huy bị gãy.
Bùi Nguyên Minh nói muốn phế bỏ một tay và một chân của anh ta, thế nên anh ta phải chủ động một chút.
Bằng không, đợi đến khi Bùi Nguyên Minh ra tay thì sẽ không chỉ là một tay và một chân thôi đâu.
Không thèm ngó ngàng đến Vạn Thiên Huy đang quỳ trên mặt đất, Bùi Nguyên Minh bảo Lỗ Đạo Thiên và những người khác đưa Trịnh Tuyết Dương ra khỏi bệnh viện.
Về phần bệnh viện Thiên Ái cùng Bạch Nhất Đồng và những người khác, sắp tới đây tự nhiên sẽ có người đến xử lý bọn họ, Bùi Nguyên Minh không phải lo lắng.
Khi đã ra đến bãi đậu xe của bệnh viện, Trịnh Khánh Vân vỗ vỗ bộ ngực cao ngất của cô ta rồi nói: “Anh rể, vừa rồi em thật sự sợ chết khiếp.
Nhưng làm như vậy có thực sự ổn không?
Em vừa mới nghe Vạn Thiên Huy nói anh ta chính là người của nhà họ Vạn nổi tiếng khắp Vũ Thành!
Vạn Thiên cứu và Vạn Phước Nhân đều là anh họ của anh ta.
Chúng ta đắc tội với người như anh ta rồi lại nghênh ngang bỏ đi như thế thật sự không sao chứ?”
Trịnh Khánh Vân vẫn trưng ra khuôn mặt không thể tin được, theo như những gì cô ta biết thì phó giám đốc cơ quan hành chính và đồn trưởng đồn cảnh sát đều là những nhân vật lừng lẫy.
Làm sao anh rể lại có thể thản nhiên động đến em họ của người như vậy được chứ?
“Không sao, chút chuyện nhỏ này cũng không có gì to tát” Bùi Nguyên Minh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm.
“Tiếp theo đây anh sẽ sắp xếp cho chị em ở bệnh viện Nhân dân Vũ Thành dưỡng bệnh.
Đội của Lỗ Đạo Thiên cũng sẽ đi theo cả đường đi, sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu”.
Lúc này Thanh Linh mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt kỳ quái, hỏi: “Tên họ Bùi kia, rốt cuộc ban nãy cậu gọi điện thoại cho ai vậy?
Không phải là ông cụ Vạn - Vạn Khiểu Đường mà người ta hay nhắc tới đó chứ?”
Hiển nhiên, Thanh Linh cũng biết một chút về các nhân vật lớn ở Vũ Thành.
Bà ta ở ngay đó chứng kiến và nhìn thấy sự sợ hãi của Vạn Thiên Huy, tự nhiên có thể đoán ra được rốt cuộc Bùi Nguyên Minh đã gọi điện thoại cho ai.
Bùi Nguyên Minh lãnh đạm nói: “Làm sao tôi có thể gọi điện thoại cho Vạn Khiếu Đường chứ?
Người mà tôi gọi là Vạn Phước Nhân.
Anh ta là trưởng đồn cảnh sát Vũ Thành.
Trước khi tôi đánh người thì đánh tiếng với anh ta trước cũng là chuyện bình thường mà!”
Đường Linh có chút nghi ngờ, bà ta vẫn có điều cảm thấy khó hiểu.
Tại sao Bùi Nguyên Minh vừa đến Vũ Thành lại có quan hệ với một nhân vật lớn như Vạn Phước Nhân được chứ?
Đúng lúc này, phía xa đột nhiên có một hàng xe Toyota hống hách bất ngờ lao tới.
Ngay sau đó những chiếc xe đó dừng lại, người đầu tiên bước xuống xe chính là Hàn Sang.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...