"Nếu như các người không nói rõ muốn làm gì, tôi sẽ không gọi điện thoại cho anh ấy" Trịnh Tuyết Dương nghiêm túc nói.
"Hơn nữa tốt nhất các người nên nhanh chóng rời đi, nếu như không rời đi, tôi sẽ báo cảnh sát"
Mặc dù Trịnh Tuyết Dương không biết người phụ nữ trước mặt này có thù oán gì với Bùi Nguyên Minh.
Tuy nhiên đối phương lại dẫn theo hai yêu tăng Thiên Trúc tới đây, cô sợ nếu như để Bùi Nguyên Minh xuất hiện nhất định sẽ có hại.
"Tôi đã tìm anh ta một ngày".
"Kết quả cũng không biết tên khốn khiếp này đã chạy đi đầu"
"Tuy cô chỉ là vợ cũ nhưng chúng tôi không tìm thấy anh ta cho nên chỉ có thể nhờ cô tìm giúp"
Lý Hải Ngưng lạnh lùng nhìn Trịnh Tuyết Dương.
“Tốt hơn hết cô ngay lập tức gọi điện cho anh ta, nếu không, một khi tôi tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”
Rõ ràng, Lý Hải Ngưng không biết bình thường Bùi Nguyên Minh đều ở lại đại bản doanh của Băng Phủ Rìu.
Nếu như biết cô ta cũng sẽ không dám tới tìm Bùi Nguyễn Minh để gây phiền phức.
Giờ phút này trong suy nghĩ của Lý Hải Ngưng, chỉ cần tìm được Trịnh Tuyết Dương, khống chế người này, như vậy Bùi Nguyên Minh sẽ phải ngoan ngoãn đến đây nội mạng.
"Các người nghe không hiểu tiếng người sao?"
Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương hơi trầm xuống.
"Đây là công ty vàng Vũ Thành, các cổ đông của công ty chúng tôi đều là những nhân vật lớn của Vũ Thành"
"Bây giờ tôi thông báo rằng công ty chúng tôi không chào đón các người vì vậy đề nghị các người đi ra ngoài ngay lập tức.
Nếu không thì.
.
"
"Bốp"
Trịnh Tuyết Dương chưa kịp nói xong, đã thấy Lý Hải Ngưng bước tới trước mặt mình trực tiếp giáng một cái bạt tái xuống mặt Trịnh Tuyết Dương, âm thanh vang lên giòn tan.
Trịnh Tuyết Dương lập tức kêu lên, vẻ mặt sững sờ lùi về phía sau, đồng thời trên mặt hiện lên năm dấu tay đỏ ửng.
Lý Hải Ngưng siết chặt tay phải của mình, hất hàm vênh mặt, lạnh lùng nói: "Họ Trịnh, cô là cái thá gì?"
"Cô có đủ tư cách để nói chuyện với thương hội Thiên Trúc của chúng tôi sao?"
"Tôi nói cho cô biết, mau quỳ xuống cho tôi" “Nhanh chóng gọi Bùi Nguyên Minh tới đây.
"
"Nếu như anh ta không chịu tới, cô cứ quỳ như vậy cho tôi, vĩnh viễn đừng đứng lên".
Vào lúc này, trong mắt Lý Hải Ngưng mang theo ý lạnh.
Chuyện xảy ra đêm qua khiến Huỳnh Mã Khắc và Xa Huyền Đức vô cùng tức giận.
Nếu như cô ta không có biện pháp giải quyết chuyện này, cho bọn họ một lời giải thích, nói không chừng kết cục của cô ta sẽ vô cùng thê thảm.
Trịnh Tuyết Dương che mặt, trầm giọng nói: "Mặc kệ các người là ai, nhưng đừng quên, nơi này là công ty của tôi"
"Các người ở trong công ty của tôi không ngừng diễu võ
dương oai, tùy ý đập phá, tôi có thể hiện khiến các người tán gia bại sản".
Vừa dứt lời, Trịnh Tuyết Dương lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Lý Hải Ngưng khẽ “hừ" một tiếng, lạnh lùng nói: "Xem ra nếu tôi không dạy cho cô một bài học, căn bản cô sẽ không biết, thương hội Thiên Trúc chúng tôi có bao nhiêu đáng sợ"
Khi giọng nói vừa dứt, mấy cô gái đứng phía sau Lý Hải Ngưng lập tức đi lên cướp lấy điện thoại trong tay Trịnh Tuyết Dương, hung hăng ném xuống đất.
"Rốt cuộc các người muốn làm gì?"
Trịnh Tuyết Dương giãy dụa, nhưng bọn họ đông người không cách nào chống lại được, cô vẫn bị bọn họ bắt được.
Còn có người trực tiếp khống chế Trịnh Tuyết Dương đè cô xuống ghế sô pha không cách nào nhúc nhích, dùng dây thừng đã chuẩn bị từ lâu trói tay cô lại.
Trịnh Tuyết Dương rốt cuộc không thể giãy dụa được, lúc này không khỏi nhíu mày nói: "Các người làm như vậy chính là xâm phạm và giam cầm bất hợp pháp".
"Các người quả thực quá vô pháp vô thiên" "Pháp? Thiên?"
Lý Hải Ngưng cười lạnh một tiếng, tiến lên phía trước vươn tay vỗ vào mặt Trịnh Tuyết Dương: "Quỳ xuống cho tôi"
Trịnh Tuyết Dương hừ một tiếng nói: "Cô đừng có mơ, tôi nhất định sẽ không quỳ"
"Bốp.
Lý Hải Ngưng cho Trịnh Tuyết Dương một cái tát trời giáng: "Lời tôi nói cô nghe không hiểu sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...