Chàng Rể Quyền Thế


Bùi Nguyên Minh hờ hững liếc mắt nhìn Mục Song Thư, không để ý nói: "Cô còn không đủ tư cách làm ô dù cho tôi."
"Năng lực không đủ, địa vị càng không đủ"
"Ha ha ha, Mục Song Thư tôi còn không thể làm ô dù của anh sao?" "Nói cứ như thể một người ngoài như anh rất có năng lực tại Vũ Thành của chúng tôi vậy!"
Lúc này Mục Song Thư tức đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Gọi đi, tôi ngược lại muốn nhìn xem, anh có thể tìm được cái ô dù như thế nào!"
Vừa dứt lời, Mục Song Thư liền lấy điện thoại di động ra, ném thẳng đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Một tên ở rể, ở trước mặt cô ta giả vờ giả vịt, kiêu căng ngạo mạn, như vậy còn không nực cười sao? Bùi Nguyên Minh mỉm cười, sau một hồi hồi tưởng, anh bẩm một dãy số có số đuôi rất đẹp.

"Tút tút tút"
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, bên kia im lặng, nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không bận tâm, mà anh lại duỗi ngón tay ra gõ nhẹ vào điện thoại ba cái.
Từ bên kia truyền tới giọng nói của một người trẻ tuổi có mấy phần kích động và căng thẳng: "Tổng giám đốc Bùi, là anh sao?"
Bùi Nguyên Minh cười nói: "Nhiều năm không gặp, Phước Nhân, anh còn nhớ rõ ám hiệu của tôi à"
Lúc này người ở đầu dây bên kia mang theo giọng điệu cung kính nói: "Tổng giám đốc Bùi, anh lại nói đùa rồi."
"Cho dù tôi có quên tên của mình, cũng sẽ không quên ám hiệu của anh."

Lúc này, Mục Song Thư ở một bên vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!"
"Anh cho rằng đây là quán trà sao? Tùy tiện để cho anh ngồi tán gẫu?"
"Tôi cho anh thêm một phút nữa, đến giờ thì ngoan ngoãn làm thẩm vấn với tôi!"
Lúc này người đàn ông ở đầu dây bên kia hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Tổng giám đốc Bùi, anh đang ở Vũ Thành của chúng tôi đúng không?"
Bùi Nguyễn Minh đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi đang ở sở cảnh sát Vũ Thành.

Đã xảy ra chút chuyện.

Cần anh nhìn giúp tôi một chút."
"Sở cảnh sát Vũ Thành?"
Giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức trở nên tức giận: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: "Bọn họ nói tội giết người, nói tội giết cả nhà Hùng Hạo Nam"
Đối phương trực tiếp nói: "Tổng giám đốc Bùi, tôi đi qua ngay, anh chờ một chút!"

Sau khi cúp điện thoại, Mục Song Thư thu lại điện thoại, sau khi quét mắt nhìn số điện thoại một cái, mới mang theo chút khinh thường lạnh lùng nói: "Phước Nhân? Phước Nhân nào?"
"Lai lịch thật là lớn!"
"Còn đến nhìn một chút?"
"Còn đến ngay bây giờ?" "Có tác dụng sao?" "Gọi một cuộc điện thoại như vậy liền muốn hù dọa tôi?"
"Đùa gì vậy?"
"Anh gọi điện cho đám hồ bằng cẩu hữu của mình không phải là để hù dọa người, tôi đây liền ăn luôn.

cái điện thoại này."
Nam thanh tra ở một bên cũng giễu cợt nhìn, một tên ở rể đến ngay cả mẹ vợ cũng không muốn làm nhân chứng cho mình, còn có thể quen biết nhân vật lớn nào sao?
Bùi Nguyên Minh cười nhạt: "Nhà họ Vận của Vũ Thành, cô chắc hẳn là biết đi." "Người tiếp điện thoại của tôi tên là Vạn Phước Nhân." "Tôi nhớ, anh ta hình như là người lãnh đạo trực tiếp của các người đúng không?"
"Vạn Phước Nhân? Sở trường Vạn?" Mục Song Thư sững sờ một lúc, giây tiếp theo liền chế nhạo nói: "Họ Bùi, anh muốn giả bộ cũng nên giả cho giống một chút?"
"Người trong đồn cảnh sát của chúng tôi còn không biết số điện thoại di động của sở trường Vạn là gì sao?"
"Anh ấn tùy tiện một dãy số liền nói rằng đó là số điện thoại của sở trường Vạn.

Anh thực sự cho rằng chúng tôi là đồ ngốc?".
"Anh ở đây có làm ra vẻ, phô trương thanh thể như thế này có ý nghĩa gì không?" "Tôi thật sự không hiểu lúc đầu sao Tuyết Dương lại lấy anh!" "Bây giờ còn bảo tôi bảo vệ anh!" "Một tên rác rưởi cố làm ra vẻ như anh đến cùng có chỗ nào tốt?" "Cút đi cho tôi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui