Lúc bên ngoài đang loạn thành một đoàn, Bùi Nguyên Minh đang ở trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ sau khi được đưa vào đây, không có ai đến hỏi anh.
Sở cảnh sát Vũ Thành giống như đã được ai chỉ dẫn, lúc này đang tập trung vào bằng chứng tại hiện trường và các nhân chứng, đối với Bùi Nguyên Minh đương sự của vụ việc lại cố ý hay vô ý bị bỏ qua.
Không biết đây là cái gọi là chiến thuật tâm lý, hay là họ đang củng cố chứng cứ, ngăn không cho Bùi Nguyên Minh có cơ hội ngụy biện.
Tóm lại, sau khi Bùi Nguyễn Minh đi vào, không ai để ý tới anh.
Bùi Nguyên Minh cũng không quan tâm đến điều này, thay vào đó anh nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó bắt đầu suy ngẫm về toàn bộ sự việc.
Từ cái chết của Long Sa Vực và Hùng Nguyên Hóa rồi lại đến cái chết của Hùng Hạo Nam, rõ ràng là có người đứng sau màn khống chế mọi thứ.
Mà ở Vũ Thành người có thể khống chế được những người này có rất ít.
Điều duy nhất khiến Bùi Nguyễn Minh cảm thấy nghi hoặc là mặc dù anh là kẻ có hiềm nghi lớn nhất, nhưng những người khác muốn dùng cách này để giết anh e là không quá có khả năng.
Dựa theo tinh thần pháp luật không có chứng cứ xác thực không thể kết tội mà nói, rất có thể anh chỉ bị giam giữ bốn mươi tám giờ liền có thể thuận lợi ra ngoài.
Vì vậy, đối thủ chắc chắn sẽ có hậu chiêu khác.
"Long Thương Húc, hiện tại có lẽ đang ở bên ngoài mua chuộc trên dưới đồn cảnh sát để cầu tình cho mình! "
Sau khi cẩn thận xem xét một hồi, Bùi Nguyễn Minh hơi nheo mắt.
"Một trận này, anh ta không chỉ muốn bán một cái ân huệ lớn cho Tuyết Dương, mà còn muốn mình thân bại danh liệt.
"
"Ngay cả khi mình có thể thoát khỏi chế tài pháp luật, mình cũng không thể ngồi vững vị trí đường chủ Chấp Pháp Đường.
.
"
"Mưu tính sâu xa đấy!"
Sau khi phân tích kỹ lưỡng một hồi, Bùi Nguyễn Minh cảm thấy hứng thú hơn với Long Thương Húc, người có khả năng ra tay nhất này.
Đều nói rằng người Vũ Thành quen với việc sử dụng nắm đấm để giải quyết mọi việc.
Nhưng những mưu mô và thủ đoạn của Long Thương Húc này quả thực vượt quá khả năng của người bình thường!
"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, phản kháng thì bị nghiêm trị!"
"Anh Minh, mong anh hãy giải thích rõ ràng mọi chuyện!"
"Hiện tại nhân chứng và vật chứng đều đủ cả, cho dù anh muốn chối cãi cũng vô dụng!"
Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn "cạch" một tiếng mở ra, tiếp đó liền nhìn thấy hai thanh tra một nam một nữ bước vào, sau đó ngồi đối diện với Bùi Nguyên Minh.
"Tuổi còn trẻ đã giết người phóng hỏa, hơn nữa một lần đã giết chết cả nhà người ta!"
"Anh thật sự còn đáng sợ hơn cả bọn tội phạm nước ngoài!".
"Anh làm như vậy có thấy hổ thẹn với lương tâm, hổ thẹn với cha mẹ vợ con không?"
Cuộc thẩm vấn còn chưa bắt đầu, nữ thanh tra có khuôn mặt xinh xắn đã dùng giọng điệu kích động liên tiếp mắng chửi.
"Nhân tiện nói với anh một tiếng, tôi là bạn học đại học của Tuyết Dương, cũng từng là bạn thân của cô ấy, Mục Song Thư!"
"Đồng thời, tôi cũng là thanh tra của sở cảnh sát Vũ Thành! Phụ trách vụ án của anh!"
"Mấy ngày trước Tuyết Dương bị người ta vu oan, cũng không liên hệ với tôi!"
"Nhưng hôm nay cô ấy lại đặc biệt gọi điện cho tôi, bởi tôi chăm sóc cho anh thật tốt, không muốn anh ở trong đây chịu thiệt thòi hay bị bắt nạt!"
"Hơn nữa cô ấy còn nói, cô ấy tin rằng anh vô tội!"
"Anh nhìn mình đi, đi ở rể nhà người ta, cô ấy đúng là xui đến tám đời mới gả cho anh!"
"Anh đúng là tên khổn thành sự thì ít bại sự có thừa!"
"Tuyết Dương của chúng tôi là người đẹp cấp bậc hoa khôi của trường, nhưng vì anh, cô ấy đã phải chịu bao nhiêu uất ức?"
"Anh khi kết hôn không thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, đến khi ly hôn vẫn là âm hồn bất tán!"
"Tại sao trên lời lại có thứ rác rưởi như anh?"
"Chỉ cần anh còn có chút lương tâm, thì ngoan ngoãn thú nhận mọi tội lỗi đi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...