“Cậu Long, cậu đang nói cái vậy! Chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến cậu”
Thanh Linh ở bên cạnh nhanh chóng tiếp lời.
“Tên khốn Bùi Nguyễn Minh kia đơn giản vốn là kẻ cuồng bạo lực bẩm sinh, chỉ có cậu ta mới có thể làm ra loại chuyện vô pháp vô thiên như vậy! Vì thế, tất cả lỗi lầm đều là lỗi của cậu ta.
Là cậu ta giết người phóng hỏa! Giết người đền mạng cũng chắc chắn là cậu ta!”
“Mẹ, đủ rồi! Mẹ câm miệng lại cho con!”
Cuối cùng Trịnh Tuyết Dương cũng không chịu được nữa, lên tiếng mắng mẹ mình một câu.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn Long Thương Húc, hờ hững nói: “Long Thương Húc, chuyện này không liên quan gì đến anh.
Tôi cũng không muốn tính toán đúng sai của những chuyện trước đây.
Chỉ mong anh đừng nhúng tay vào chuyện này là được.”
Long Thương Húc lấy một điếu xì gà dài mảnh ra hút, sau đó cười nhẹ: “Tuyết Dương, sao em lại nói vậy? Nói thế nào thì Hùng Hạo Nam cũng là người của tôi, bất luận thế nào, tôi cũng có một chút trách nhiệm chứ.
Vì thế, sau khi nhận được tin tức, trên đường đến đây tôi đã suy nghĩ rất khổ não, tôi quyết định sẽ bồi thường một cách thỏa đáng”.
“Nhà họ Hùng đã bị giết sạch cả nhà, người chết cũng đã chết rồi.
Nhưng chúng ta là người sống, vẫn phải kiên cường sống tiếp.
Tôi biết em vẫn còn tình cảm với chồng cũ, vẫn thấy áy náy với anh ta, em không muốn nhìn thấy anh ta phải ngồi tù.
Cho nên, vì em mà trên đường đến đây tôi đã xử lý hết tất cả các nhân chứng.
Bao gồm cả đám thám tử đó, sẽ không có ai “cắn” lấy Bùi Nguyễn Minh không buông nữa đâu.
Đoạn video đó cũng sẽ biến mất.”
“Về phần nhà họ Hùng, là nhà ông ta động phải đảm xã hội đen hung hãn ở bên ngoài nên bị đồ sát cả nhà, vì thế tôi sẽ thông báo cho tất cả băng đảng xã hội đen trên toàn cầu biết.
Hiện giờ chỉ còn lại khẩu cung của dì Thanh Linh nữa thôi.
Chỉ cần lát nữa đi lấy lời khai, dì nói lúc trước là do mình cả giận mất khôn nên nói lung tung, Bùi Nguyên Minh quả thực có ở nhà uống trà với dì, vậy là được”.
Nói đến đây, Long Thương Húc lại nhìn Trịnh Tuyết Dương bằng ánh mắt dịu dàng ôn nhu: “Như vậy là em có thể cho anh ta một lời giải thích rồi.
Từ nay về sau, em và anh ta có thể đường ai nấy đi, bản thân em cũng có thể bắt đầu lại từ đầu.”
“Cái gì?”
Nghe Long Thương Húc nói một cách nghiêm túc như vậy, cả Thanh Linh và Trịnh Khánh Vân đều sửng sốt, nhìn anh ta với vẻ mặt không thể tin được.
Thanh Linh biết Long Thương Húc vẫn luôn để ý đến con gái lớn của mình, bây giờ anh ta lại chịu buông tha cho Bùi Nguyên Minh - một đối thủ cạnh tranh lớn, vì Trịnh Tuyết Dương ư?
Còn Trịnh Khánh Vân lại thấy Long Thương Húc không thể nào nói ra những lời như vậy, dù sao mấy ngày hôm nay Bùi Nguyên Minh đã liên tiếp tát vào mặt anh ta.
Bây giờ Long Thương Húc lại lấy đức báo oán sao?
Điều này không phù hợp với tính cách của Long Thương Húc thiếu một chút nào!
Dù sao, theo Trịnh Khánh Vân thấy, với phong cách hành sự đối nhân xử thế của Long Thương Húc, anh ta không nhân cơ hội này dùng một cước giẫm chết Bùi Nguyên Minh thì cũng khoanh tay đứng xem kịch vui mới đúng chứ.
Ai mà ngờ rằng anh ta lại không tiếc giá nào để giúp đối thủ cạnh tranh của mình như vậy?
Đây là chồn cáo chúc tết gà, rắp tâm ăn gỏi, giả vờ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu sao?
Hay là lấy đức báo oán trong truyền thuyết?
Thanh Linh hơi kinh ngạc, một lúc sau bà ta mới nhìn Long Thương Húc, nói: “Tấm lòng này của cậu Long quả là hiếm thấy trên đời!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...