Chàng Rể Quyền Thế
Trong mắt Thanh Linh lóe lên một tia lạnh lùng: “Tôi biết thằng nhãi Bùi Nguyên Minh này là một kẻ cuồng bạo lực từ lâu rồi mà! Tôi đã sớm biết người như cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ gây chuyện rồi bị bắt vào nhà giam.
Vì thế, hôm nay tôi phải chủ trì chính nghĩa!”.
Trịnh Tuyết Dương nhìn mẹ mình với ánh mắt không thể hiểu nổi, cô không nhịn được, nói: “Mẹ, sao mẹ có thể nói xằng nói bậy như vậy? Tối hôm qua rõ ràng Bùi Nguyên Minh có ở cùng chúng ta mà! Hơn nữa lúc mười một giờ hơn, mẹ con nói muốn nói chuyện riêng với anh ấy mấy câu nên đuổi cả hai bọn con đi, không phải sao?”
“Hai người rõ ràng là có uống trà và nói chuyện, tại sao mẹ có thể nói như vậy?”
“Không thể nào!” Trịnh Tuyết Dương cũng hét lên.
“Anh rể làm người khác bị thương con có thể tin, nhưng con tin anh rể tuyệt đối sẽ không phải sát nhận thủ đoạn độc ác ra tay tàn độc như vậy, sao anh ấy có thể vì chút chuyện nhỏ mà diệt cả nhà người ta được?”
“Chắc chắn là anh ấy bị người ta vu oan hãm hại!” Trịnh Khánh Vân rất tin tưởng Bùi Nguyên Minh.
Nếu Bùi Nguyên Minh thật sự muốn giết người, sao anh có thể hành sự không chu toàn, để lại sơ hở để đối thủ nắm được như vậy?
Lúc này sắc mặt Tần Ý Hàm cũng vô cùng khó coi.
Từ đoạn đối thoại của ba mẹ con kia, cô ta có thể nghe ra, người duy nhất có thể thực sự làm nhân chứng thời gian chỉ có một mình Thanh Linh.
Nhưng hiện giờ Thanh Linh lại một lòng muốn hãm hại Bùi Nguyên Minh đến chết.
Bây giờ Tần Ý Hàm rất muốn xông tới cho Thanh Linh một cái bạt tại.
“Câm miệng!”.
Hiện giờ Thanh Linh suýt chút nữa đã thẳng tay giáng cho Trịnh Khánh Vân một cái tát, nhưng nghĩ đến việc chỗ này là đồn cảnh sát, sẽ ảnh hưởng không tốt nên bà ta cố kìm nén cơn giận lại.
Bà ta lao đến chỗ Trịnh Khánh Vân, nói khẽ: “Con nhóc bất hiếu này, con thật sự đã bị Bùi Nguyên Minh tẩy não rồi sao? Con không những phối hợp với mẹ cho tốt mà bây giờ còn muốn lên tiếng giúp cho kẻ phạm tội giết người kia à? Từ nhỏ đến lớn mẹ đã dạy con thế nào? Lễ nghĩa, liêm sỉ của con đâu? Con đừng quên, anh rể yêu quý của con đã đầm mẹ một nhát, suýt chút nữa đã giết chết mẹ đấy! Con còn lên tiếng giúp nó? Rốt cuộc con có phải con gái của mẹ hay không? Hả?”
Trịnh Khánh Vân cắn răng, khẽ đáp: “Anh rể không phải là người có thể làm ra chuyện như vậy! Trước kia mẹ bị bắt cóc, anh rể là người đầu tiên chạy đến đánh cược để cứu mẹ.
Lúc con gặp phải kẻ xấu Hải, cũng là anh rể đã đích thân cứu con.
Lần này ở Vũ Thành, nếu không có anh rể, bây giờ mẹ và chị vẫn đang ở trong ngục tối đấy! Hơn nữa con ở bên ngoài, nếu không phải anh rể đến kịp thì con đã bị đám người khốn nạn kia làm nhục từ lâu rồi!”
“Mẹ, đến bây giờ mẹ vẫn không biết trên đời này người duy nhất đối xử tốt với nhà chúng ta là ai sao? Mẹ vẫn mơ mộng muốn làm mẹ vợ gia đình giàu có đỉnh cấp hả? Mẹ có biết hành động tùy tiện xằng bậy của mẹ sẽ hại chết anh rể không?”
“Đồ vô ơn! Mày nói cái gì?” Thanh Linh không kìm chế được nữa, lập tức đứng dậy cho Trịnh Khánh Vân một cái tát, giận dữ hét lên: “Mày nói lại một lần nữa xem tao có đánh chết mày hay không?”
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, gia đình giàu có giới thượng lưu không coi trọng chúng ta đâu.
Mẹ không thể sống yên phận một chút được hả?”
Trịnh Khánh Vân ôm mặt, nét mặt hiện lên vẻ bị thương.
“Câm miệng! Tao bảo mày câm miệng!”.
Thấy con gái cãi lại mình, Thanh Linh nhảy dựng lên như con mèo bị người giẫm phải đuôi.
“Mày quả láo xược rồi!” “Dù thế nào thì con cũng tin anh rể không phải là loại người đó!” “Mẹ không làm nhân chứng thời gian thì để con làm!” Trịnh Khánh Vân tỏ ra kiên quyết.
“Mày làm á?” Thanh Linh cười khẩy: “Mày làm được sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...