Chàng Rể Quyền Thế


Sau khi ông ta bị Bùi Nguyên Minh phát hiện tâm tư, Long Sa Vực nghiến răng, thật lâu sau mới nói ra một câu: "Phục rồi, tôi thực sự phục rồi mà!"
"Trên miệng thì bảo phục rồi, trong lòng thì không phục phải không?"
"Sau khi làm rõ thân phận của tôi, thì sẽ giết cả nhà tôi chứ gì?"
"Có cơ hội, là muốn đào mộ mười tám đời nhà tôi lên đem đi đốt chứ gì?”
Bùi Nguyên Minh cười nói ra những suy nghĩ trong lòng Long Sa Vực lúc này, ngay sau đó anh bất ngờ ra tay, đá vào nơi đan điền của Long Sa Vực.

Long Sa Vực muốn phản ứng theo bản năng, nhưng vì ông ta đang quỳ xuống nên tốc độ của ông bị chậm lại.

Ngay sau đó, cả người ông nặng xuống, chỉ cảm thấy cơ thể như bị người ta dùng một chiếc búa đánh mạnh vào vậy, công lực vài chục năm mà ông ta khổ tâm tu luyện tan tành trong chốc lát.

Tinh thần vốn luôn mạnh mẽ đã hoàn toàn tan vỡ vào lúc này.

Khoảnh khắc ấy, cả đầu Long Sa Vực trắng bệch ngay, cơ thể ông ta không tự chủ được, ngã đùng xuống đất, toàn thân co giật không ngừng.

Long Sa Vực nghiến răng, tức giận nói: "Thằng khốn kia! Mày đã làm gì tao rồi?" "Không có gì đâu, chỉ là phế võ công của ông thôi"
Lời nói của Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt.


"Tôi nghĩ rằng người như ông không thích hợp làm ở Chấp pháp đường, làm mất mặt Chấp pháp đường chúng tôi quá"
"Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy ông khẩu phục chứ tâm không phục"
"Vũ Thành nói sao cũng là địa bàn của ông, vì sự an toàn của tôi, nên phổ ông đi để đảm bảo một chút."
"Tôi đã nương tay rồi, chừa lại mạng sống của ông"
"Đừng cảm ơn tôi, đó là điều tôi nên làm."
Bùi Nguyên Minh nói lời lãnh đạm, vẻ mặt bình tĩnh.

Đối với loại người như Long Sa Vực, anh quá rành rồi.

Từ khi để ông ta quỳ xuống, lại tát thêm mười tám cái tát vào mặt ông ta nữa.

Thì trăm phần trăm là đối phương sẽ báo thù.

Quan trọng hơn, đức hạnh của loại người này không xứng đáng ghế ngồi của ông ta, ông ta có thực lực trong nay, cộng với địa vị cao như vậy, đối với cả cái Long Môn mà nói thì không khác gì một tai họa cả!
Nếu là như vậy, thì cứ trực tiếp phế ông ta đi là xong.

Vừa có thể giải quyết những rắc rối của Chấp pháp đường, vừa có thể giải quyết những phiền não về sau.


Bùi Nguyên Minh nghĩ rằng phương án một công đội chuyện này rất tốt.

Dù sao cũng xác định là kẻ sẽ đối kháng với anh, giờ không phế đi, không lẽ giữ lại ăn.

Tết sao?
"Đồ khốn nạn!".

Long Sa Vực tức giận vô cùng, ông ta lảo đảo đứng dậy, sau đó ông thật sự thấy mình cả người không có tí sức lực nào cả, đừng nói là ra tay, lúc này muốn đứng vững cũng khó nữa là.

Ông ta lao lực lắc mình, phun ra một ngụm máu, khuôn mặt tuyệt vọng nói: "Thằng khốn! Mày thật vô liêm sỉ!".

"Sở Tuấn Hiên, bẻ gãy tay chân của Hùng Nguyên Hóa rồi ném hắn ra đường"
Lúc này Bùi Nguyễn Minh không thèm để mắt đến tiếng la hét không ngừng của Long Sa Vực, mà là lấy lại lệnh bài của mình, sau đó là đá bay kẻ bơ phờ Hùng Nguyên Hóa.

Nửa giờ sau, trong một trang viên cổ kính ở khu vực trung tâm của Vũ Thành.

Trong một góc của trang viên, có một sân golf hiện đại, không quá lớn, nhưng được trang bị đầy đủ mọi thứ.

Vị cầu Long Mười Ba Mười Ba, Long Thương Húc với dáng vẻ thanh lịch, phong độ, mặc áo POLO, đang vung bóng trong tay anh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui