Chàng Rể Quyền Thế


"Tao không cần biết cũng không cần hỏi"
Long Sa Vực hai tay chống nạnh tiến lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Bùi Nguyên Minh: "Tao chỉ cần biết một điều, đó là mày đụng vào học trò của tao"
“Đúng người của Chấp pháp đường Long Môn tạo!"
Hùng Nguyên Hóa đứng cạnh, khuôn mặt gian xảo nói: “Thầy à, tên khốn kiếp vừa rồi còn nói là, dù thầy có đụng tới hắn, hắn cũng sẽ xử lý thầy luôn đấy!”.

Những kẻ khác cũng lớn tiếng nói: "Đúng vậy, vừa rồi hắn nói như vậy đấy!" "Tên khốn kiếp này không nể mặt ngài đấy, ngài Long!".

"Rõ ràng là hắn không xem ngài ra gì cả!"
"Ngài không cần phải khách sáo với hắn, trực tiếp giết đi!" "Ồ? Có người muốn giết tôi à?"
"Còn phải tại nơi Vũ Thành này nữa ư?"
Long Sa Vực phát ra một tiếng cười mỉa mai: "Tên nhóc kia, xem ra hôm nay không xử mày, mày còn không biết giới hạn của mình là đâu đấy!"
Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: "Vậy là không muốn nói đạo lý rồi sao?"
"Đạo lý à?”
Long Sa Vực cười nhạo: "Tại Vũ Thành của tụi tạo, nấm đấm của ai mạnh nhất thì kẻ đó là đạo lý!"
"Thứ rác rưởi, bất luận hợp tình hợp lý như thế nào, cũng chỉ có thể quỳ xuống xin tha thôi!"
"Không tin thì mày hỏi thứ rác rưởi này xem, bây giờ ông ta dám nói đạo lý với tao không?"
Trong lúc nói chuyện, Long Sa Vực còn chỉ vào Hùng Tiến Đạt nằm trên mặt đất, với vẻ mặt kiêu ngạo và lạnh lùng.


Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: "Xem ra không chỉ không nói đạo lý mà còn chuẩn bị động thủ với tôi nữa?"
"Đúng vậy, hôm nay tạo chính là phải động thủ với mày đấy."
"Bây giờ, lập tức, lập tức quỳ xuống cúi đầu nhận lỗi với tao, để cho Nguyên Hóa trừng trị mày.

Nếu làm vậy, tao có thể xem xét giữ lại mạng sống cho mày!"
Vẻ mặt của Long Sa Vực lạnh lùng, cực kỳ kiêu ngạo: "Nếu không, tạo sẽ tìm đến cả nhà của mày!”
"Không chỉ gia đình mày sẽ phải trả giá cho những sai lầm của mày phạm phải ngày hôm nay!"
"Tao sẽ cho người đào luôn mồ chôn tổ tiên mười tám đời nhà mày lên!"
"Đem đi cho chó gặm!".

Thời khắc này, Long Sa Vực kiêu ngạo, từng lời từng chữ đều khí thế vô cùng.

Ông là Phó đường chủ của Chấp pháp đường Long Môn, quyền cao chức trọng.

Trong một Vũ Thành to lớn này, cũng chính là cung điện hoàng kim và người của nhà họ Long đều phải nhượng bộ cho ông ta.

Không ai khác có sức mạnh hơn ông ta cả.


Đến cả bang chủ của Lục Đại Bang, cũng chỉ có thể sánh ngang ngửa với ông ta thôi.

Những người nhà giàu khác nhìn thấy ông ta cũng phải cung kính.

Bất luận như thế nào, sau lưng ông ta có cầu Long Thập Tam tựa lưng rồi.

Hơn nữa, khi Long Thương Húc gặp ông ta, anh còn phải lịch sự nói một câu là vất vả rồi Long đường chủ.

Vì vậy, Long Sa Vực tự tin rằng mình có thể dẫm đạp lên bất cứ ai.

Ánh mắt của Sở Tuấn Hiên cũng có chút ảm đạm, cầm điện thoại lên muốn gọi cho Hàn Sang, nhưng vừa rồi Bùi Nguyên Minh nói là không cần.

Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Long Sa Vực, vẻ mặt lạnh lùng.

Liên lụy đến gia đình?
Đào mộ tổ tiên sao?
Lấy xương cho chó gặm sao?
Chấp pháp đường của anh, hiện tại chính là được thứ rác rưởi này quản lý sao?
Đường đường là Chấp pháp đường Long Môn, lại đi làm những chuyện hiếp đáp người khác?

"Tao nói cho mày biết, nếu mày sợ, bây giờ quỳ xuống cho tao!" Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy Bùi Nguyên Minh đang sợ hãi.

Nhưng điều đó cũng bình thường thôi, một con rồng qua sông thì lấy gì mà so sánh được với một nhân vật máu mặt như ngài Long Sa Vực chứ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui